Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 15: Vớ Vẩn! Yêu Nghiệt Phương Nào Dám Cả Gan Giả Mạo Tô Trạch?

Vì tránh cho Tô Trạch không tin, hắn lấy một giấy chứng nhận công tác từ trong lòng ngực ra.

“Không tin thì ngươi xem, đây là giấy chứng nhận công tác của ta, Viện nghiên cứu Không gian dị độ, nghiên cứu viên cấp ba Vương Hùng, mã nhân viên của ta là Vhh000529.”



“Viện nghiên cứu Không gian dị độ?”

Trong quán cafe, Tô Trạch nhìn người đàn ông trước mắt này hỏi.

Vương Hùng gật đầu, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, nói.

“Đúng thế, trước kia ngươi không nghe nói sao? Cha mẹ của ngươi đều là nghiên cứu viên đặc cấp của viện bọn ta, cha của ngươi thậm chí còn được cho là sẽ kế thừa vị trí viện trưởng tương lai đấy!”

Đây là lần đầu tiên Tô Trạch nghe thấy loại tin tức này, thế nên hắn thấy sửng sốt.

Khi mà cha mẹ hắn vẫn chưa mất tích, bọn họ cũng rất ít về nhà.

Hắn chỉ biết là bọn họ là nhân viên nghiên cứu khoa học, nhưng không biết chức vị cụ thể của bọn họ là gì.

Hắn vốn tưởng họ chỉ là nhân viên bình thường thôi nhưng đâu ngờ họ lại có địa vị cao như vậy.

Viện nghiên cứu Không gian dị độ hắn cũng biết.

Đây chính là nơi nổi tiếng nhất, có quyền thế nhất!

Nghiên cứu viên đặc cấp, hơn nữa còn là người có hi vọng lên làm viện trưởng …

Đó là địa vị ra sao chứ?

Có thể nói là ngôi sao tương lai có tiền đồ nhất, có sức ảnh hưởng nhất, chói mắt nhất ở trong lớp thanh niên của cả Cửu Châu!

Mà hết thảy những điều này, Tô Trạch lại không biết gì hết!

Suốt nhiều năm như vậy, cha mẹ vẫn luôn gạt hắn, rốt cuộc là vì sao chứ?

Tô Trạch đột nhiên cảm thấy có một số việc cũng không đơn giản như vậy.

Có rất nhiều thứ cần hắn tự mình đi tìm đáp án.

“Sao thế? Gia nhập viện nghiên cứu của bọn ta đi, chỉ cần ngươi gia nhập thì dù là tài nguyên gì, bọn ta cũng đều kiếm được cho ngươi, đương nhiên, những tài nguyên đó cũng không phải hoàn toàn miễn phí…” Vương Hùng nói.

Tô Trạch không thể không thừa nhận rằng, nếu như hắn không có hệ thống thì có lẽ sẽ đồng ý với người này thật.

Suy cho cùng thì tài nguyên cần để tu luyện Long Tượng Tu Thân quyết là rất nhiều!

Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa rồi.

Bây giờ hắn không những có năng lực truyền và trả lại.

Hơn nữa hắn trong lòng hắn có một loại trực giác, đó là gia nhập Viện nghiên cứu Không gian dị độ sớm như vậy có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt.

Vì vậy.

Hắn trực tiếp từ chối.

“Ngại quá, tạm thời ta không có ý định gia nhập viện nghiên cứu, nhưng tương lai ta chắc chắn sẽ tới.”

Vương Hùng thấy có hơi thất vọng.

Nhưng đây cũng không phải kết quả xấu, có thể chấp nhận.

Hắn lấy ra một tấm thẻ kim loại đưa cho Tô Trạch, trịnh trọng nói rằng.

“Đây là thẻ Căn cước công dân dành riêng cho cha ngươi, ngươi cầm cái thẻ này đến bất kỳ viện nghiên cứu nào thì cũng có thể nhận được chứng nhận quyền hạn đặc cấp!”

Vương Hùng ngắm tấm thẻ trong tay, trong mắt hắn toát lên sự hâm mộ vô cùng.

Quyền hạn đặc cấp!

Đó là thứ mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, song cố gắng phấn đấu suốt cả một đời nhưng vẫn không thể chạm được tới!

Sau khi Vương Hùng giao tấm thẻ Căn cước công dân cho Tô Trạch thì rời đi.

Hắn phải trở về ngay vì còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết.

Tô Trạch cũng chẳng còn tâm tình đâu để tản bộ nữa, hắn dẫn Tiểu Thanh trở về nhà.

Bật máy tính lên, nhập xong mấy từ mấu chốt nhưng hắn lại hoàn toàn không tìm được bất cứ thông tin có liên quan nào.

Rốt cuộc năm đó là có chuyện gì xảy ra?

Tô Trạch không biết, nên cũng không băn khoăn nữa.

Sau đó hắn lại vùi đầu vào biển cả kiến thức, bắt đầu học đủ loại thứ một cách điên cuồng.

Nhưng mà cùng lúc đó, ý muốn điều tra rõ chân tướng ở trong lòng hắn cũng trở nên kiên quyết hơn rất nhiều.



Mấy ngày sau.

“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm”

“Phát động năng lực truyền và trả lại”

“Bội số trả lại lần này của ngươi là ba”

“Ngươi thu được ba năm tu vi”

Vận khí có hơi kém rồi đây.

Vận khí mấy ngày qua của Tô Trạch cũng không tốt lắm, bội số trả lại của mỗi ngày cho tới bây giờ đều chỉ là hàng đơn vị.

Chút tu vi này đối với Long Tượng Tu Thân quyết chẳng là cái gì cả.

Hạt giống Long Tượng thứ sáu vẫn luôn không kích hoạt được cũng là vì thế.

Nhưng Tô Trạch cũng không rối rắm về vấn đề này, đứng dậy thu dọn được một lúc thì hắn lại tới trường học.

Hôm nay là ngày diễn ra buổi lễ khai giảng.

Đồng thời trường học cũng giúp đăng kí thân phận người tu luyện nên không thể không đi.

Một giờ sau.

Tô Trạch lại tới trường Trung học số 1 của thành phố Giang Nam.

Khác với lần trước, lần này ở trước cửa trường học biển người tấp nập, đâu đâu cũng là phụ huynh đưa con tới.

Khắp nơi đều là người tu luyện, trong đó có không ít người có thực lực mạnh mẽ.

Tô Trạch cố xuyên qua đám người rồi đi vào trong sân trường.

Trong lễ đường rộng lớn, hắn theo chỉ dẫn tìm tới vị trí của lớp mình.

Ở chỗ lớp hắn có rất nhiều gương mặt mới.

Hắn nhìn lướt qua một lượt thì đột nhiên cảm thấy gì đó là lạ.

Nghĩ lại thì lúc này hắn mới nhớ tới hình như không thấy Lâm Diệu Y đâu.

Tô Trạch có ấn tượng khá sâu với cô gái nhiệt tình hiền lành này.

Bây giờ liếc nhưng lại không thấy, trong lòng hắn bỗng thấy hơi ngờ ngợ.

“Lâm Diệu Y không tới à?” Hắn tìm một người ngày đó nói chuyện với nhau, hỏi.

“Hình như Lâm tỷ bị thương, hôm nay xin phép nghỉ ngơi ở nhà, thế nên không tới tham gia buổi buổi lễ khai giảng.”

Tô Trạch ồ một tiếng, rồi không hỏi gì nữa.

Người tu luyện bị thương là chuyện thường xuyên, cũng không biết một luyện đan sư như Lâm Diệu Y thì sao lại bị thương.

Người trong lễ đường càng ngày càng nhiều.

Chẳng mấy chốc hầu hết tân sinh đều đã đến đông đủ.

Các giáo viên đi tới trước các lớp, bắt đầu kiểm kê nhân số.

“Vương Bắc Thần!”

“Có!”

“Hoàng Nhất Minh.”

“Có!”

“…”

“Tô Trạch.”

“Có.”

“Lý… Hở?”

Tiếng của giáo viên chịu trách nhiệm thống kê nhân số bỗng khựng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Trạch.

Sau khi hắn cẩn thận nhìn Tô Trạch thì lại nói: “Tô Trạch.”

Tô Trạch thấy có hơi là nhưng vẫn đáp: “Có.”

Sau khi thấy Tô Trạch giơ tay đáp lại thì sắc mặt của giáo viên kia bỗng thay đổi.

Hắn vội vàng đi tới trước mặt Tô Trạch, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là Tô Trạch?”

Tô Trạch thấy có hơi khó hiểu, “Đúng vậy, ta là Tô Trạch.”