Chinh Phục Thánh Tăng

Chương 21: Tim sen

Chương 21: Tim sen

Editor: L’espoir

*

Xa xa nhìn thấy Pháp Hiển đang đi về phía này, sắc mặt hắn bình tĩnh cũng không có gì thay đổi, Thường Tuệ muốn nói lại thôi nói: “Sư thúc…”

Pháp Hiển nhẹ giọng ừ một tiếng, rồi ngồi khoanh chân xuống bên đống lửa, sườn mặt của hắn bị ánh lửa chiếu sáng rực rỡ.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gảy lần tràng hạt, bắt đầu ngồi thiền.

Thường Tuệ và Thường Ngộ hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên nhân.

Ánh mắt Thường Tuệ rơi vào trên người Pháp Hiển, khi hắn nhìn thấy lần tràng hạt trong tay Pháp Hiển, hắn ngẩn ra.

Lần tràng hạt này hiển nhiên là đã đổi một lần tràng hạt khác, nhưng Pháp Hiển không bao giờ rời thân lần tràng hạt, làm sao có thể vô cớ thay đổi như thế này?

Rất nhanh, hắn nghĩ đến vừa rồi Pháp Hiển đi tìm Hoa Thiên Ngộ, như vậy lần tràng hạt đeo trong tay hắn mười mấy năm, giờ phút này đang ở trong tay ai không cần nói cũng biết.

Thường Tuệ cau mày, hắn rất không hiểu nổi vì sao Pháp Hiển lại đưa vật trân quý như vậy cho người khác.

Thật ra, bản thân chất liệu của lần tràng hạt cũng không phải trân quý quý giá gì cho cam, cái đáng quý chính là thời gian mười ba năm mài giũa, mới làm cho gỗ bình thường loại bỏ bột chì, có Phật tính.

Một đời người có bao nhiêu mười ba năm?

Ánh mắt Thường Tuệ nhìn về phía Pháp Hiển càng lúc càng phức tạp.

Pháp Hiển xuất gia năm 7 tuổi, thuở nhỏ đã thể hiện trí tuệ tuyệt vời, có thể ngày ngày tụng 30.000 chữ Phật pháp, năm hắn 10 tuổi Lương Châu cử hành một đại hội biện kinh hoành tráng, các tu sĩ từ khắp các nơi Trung Nguyên đều đến tham gia, lúc ấy ai cũng không ngờ tới, người thắng cuối cùng lại là Pháp Hiển mới 13 tuổi.

Từ đó, Pháp Hiển 13 tuổi đã trở nên nổi tiếng ở vùng Trung Nguyên.

Năm đó Hán Đế đích thân đến chùa Vân Đài cũng chỉ để nhìn thoáng qua phong thái của Pháp Hiển, mà lần tràng hạt hắn vẫn luôn đeo, cũng là do trụ trì chùa Phật tặng cho hắn sau khi thắng đại hội biện kinh không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Hắn thật sự nghĩ không ra, đối với Pháp Hiển mà nói lần tràng hạt có ý nghĩa rất to lớn vậy mà dễ dàng tặng người khác, mà đối phương vẫn là một cô gái.

Chẳng lẽ, Pháp Hiển đối với nàng…

Ý thức được phỏng đoán hiện lên trong lòng, Thường Tuệ lập tức lắc đầu phủ định.

Hắn không cảm thấy tâm Phật của Pháp Hiển sẽ dễ dàng dao động, tuy rằng dung mạo của cô gái kia tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, tâm tính kiên định theo nề nếp nhất định sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.

Nhưng nghĩ đến Pháp Hiển tặng lần tràng hạt cho người khác, hắn lại không chắc chắn, cảm thấy mình cần phải thăm dò thái độ của hắn một chút.

Thường Tuệ đánh tan những suy nghĩ phức tạp này, bình tĩnh tập trung suy nghĩ chuyên tâm ngồi thiền.

Hôm sau, nửa ngày sau khi đội buôn xuất phát, giữa trưa họ đυ.ng phải một ốc đảo, tất cả mọi người đều rất kích động, có ốc đảo thì sẽ cho thấy, nhanh thôi họ sẽ tời Ô Lũy.

Trong ốc đảo có một dòng suối nhỏ, dòng nước chảy róc rách, hai bên bờ là hàng cây chuối xanh biếc và hồ dương, có nhiều loài chim và động vật uống nước trên bờ.

Hoa Thiên Ngộ đi tới bên bờ sông rửa sạch lớp bụi mỏng trên mặt, nếu không phải nàng ngại ở đây nhiều người, nàng sẽ trực tiếp tắm rửa ở chỗ này rồi mới đi.

Thường Tuệ một mực chú ý đến hướng đi của Hoa Thiên Ngộ.