Chương 23: Quyết tâm
Editor: L’espoir
*
Đội buôn tiếp tục xuất phát, dọc đường con đường cổ kính càng ngày càng nhiều hồ dương, ngày hôm sau trước khi mặt trời lặn, ngay lúc hoàng hôn đỏ thầm, rốt cục thì họ cũng đã đến Ô Lũy.
Thành Ô Lũy là đô hộ phủ Tây Vực của Trung Nguyên ở Ô Lũy, nhiệm vụ chủ yếu là canh giữ biên giới và ổn định đất đai, phối hợp mâu thuẫn và tranh chấp giữa các nước ở Tây Vực, ngăn chặn sự quấy phá từ các thế lực bên ngoài, duy trì trật tự Tây Vực, bảo đảm con đường tơ lụa thông suốt.
Đoàn người của đội buôn vào thành, họ đi thẳng đến nhà trọ, số lượng người nhiều, nên họ quyết định thuê một nhà trọ lớn nhất trong thành.
Hoa Thiên Ngộ vốn định sau khi vào thành, sẽ đường ai nấy đi với đội buôn, nhưng vì lén lút tiến hành bức cung mấy tên bọn cướp, hỏi rõ ràng bọn họ là do ai phái tới, nên nàng chỉ có thể ở lại trước, âm thầm quan sát khi nào họ giao bọn cướp cho quan phủ, giữa chừng nàng sẽ nẫng tay trên.
Trên đường đi, bởi vì có vị hòa thượng Pháp Hiển chết này nhìn nên nàng vẫn chưa tìm được cơ hội để ra tay.
Nàng luôn cảm thấy những tên cướp này không phải bọn trộm cướp bình thường trong sa mạc lớn, rất có thể chúng có liên lụy với Dư Độc quốc, nàng nhất định phải thẩm vấn rõ ràng mới có thể an tâm, thà rằng gϊếŧ nhầm, không thể bỏ sót một người.
Bất cẩn sơ ý là sẽ mất mạng như chơi, chỉ có cẩn thận mới có thể sống lâu dài, đây cũng là bài học mà cô đã học được trong ba lần trùng sinh.
Sau khi Hoa Thiên Ngộ tới nhà trọ, lập tức xin một thùng nước để đi tắm rửa.
Chờ khi nàng tắm rửa xong đi ra, vừa vặn đυ.ng phải Pháp Hiển đang từ trong cửa phòng bên kia đi ra.
Mặt mày hắn thanh đạm, tay trái l*иg vào một chuỗi tràng hạt.
Trên người đã thay một chiếc tăng bào mới, cái này còn đẹp hơn cái hắn mặc trong sa mạc lớn, cụ thể cũng không nói ra được đẹp chỗ nào, dù cũng là màu trắng trăng như nhau, kiểu dáng cũng gần giống như nhau.
Hoa Thiên Ngộ lại nhìn kỹ hơn hai lần, phát hiện ở vị trí đường viền cổ áo và cổ tay của tăng bào, được thêu chữ vạn (卍) bằng chỉ tơ lụa màu trăng, thêu từng tầng từng lớp nhìn rất có cảm giác ba chiều*.
*3D á
Điểm này ngược lại không giống với Tây Vực, trên y phục của tu sĩ Tây Vực sẽ không thêu chữ vạn (卍) .
Thấy ánh mắt Hoa Thiên Ngộ nhìn tới, khóe miệng Pháp Hiển khẽ nhếch, chào hỏi Hoa Thiên Ngộ: “Thí chủ bình an.”
Ý cười trên mặt hắn rõ ràng, tăng bào ánh trăng làm nổi bật khí chất bình dị* cao xa của hắn, đây là cảm giác cõi trần tục hiếm thấy trên đời.
*Yên Hỏa Khí Tức: ám chỉ Hơi thở cuộc sống ấm no, bình dị của những người bình thường.
Hoa Thiên Ngộ thu hồi ánh mắt, trong mắt hàm chứa trêu chọc nói: “Quả nhiên phong thái của pháp sư hơn người.”
Pháp Hiển kinh ngạc trong giây lát.
Sau một vài hơi thở, hắn có thể hiểu tại sao nàng nói như vậy.
Hắn nói: “Thí chủ đã quá khen.”
“tu sĩ Trung Nguyên phần lớn đều ăn mặc như thế.”
Ý của những lời này, hắn chỉ là đang mặc đồ tu bình thường, cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
Hoa Thiên Ngộ nhíu mày, nàng ở Tây Vực nhiều năm quả thật chưa từng thấy tăng bào ánh trăng, hơn nữa hai kiếp trước ở Trung Nguyên, cũng chưa từng nhìn thấy hòa thượng.
Người tu Phật đều chú trọng tránh thế tu hành, đoạn tuyệt hồng trần, bớt lây nhiễm nhân quả, lấy được phạm hạnh*, niết-bàn** tịch tĩnh.
*brahmacariya: 梵行; 清浄行 phạm hạnh hay thanh tịnh hạnh: là lối sống trong sạch, thanh tịnh, minh triết của các đệ tử Thế Tôn
**trong Phật giáo và Ấn Độ giáo, là mục đích chính và cuối cùng của các nhà tu hành. Tuy nhiên, Phật giáo lại nhìn nhận niết bàn là trạng thái diệt tận được tham ái, sân hận và si mê để đạt đến trạng thái bình lặng tuyệt đối; niết-bàn tịch tĩnh: Tình trạng ngọn lửa tham lam, sân hận, ngu si trong tâm đã bị dập tắt, tâm trở nên trong sáng, mát mẻ, thanh lương, tịch tịnh, tĩnh lặng.
Bởi vậy nàng càng không có cơ hội nhìn thấy hòa thượng, những người kết giao với nàng đều là những người có ân báo ân có oán báo oán trong võ lâm.
Ấn tượng của nàng về các hòa thượng vẫn còn đọng lại trong bộ phim truyền hình mà nàng xem ở thời hiện đại, mặc một chiếc tăng y màu xám và áo cà sa màu đỏ.
“Vậy à…”