Thời điểm về đến nhà Mục Cảnh, Hứa Băng Dương cũng không quá khϊếp đảm.
"Đây là nhà chú sao? Thật lớn a, giống y như trong tivi vậy." Hứa Băng Dương có chút cảm thán.
"Từ hôm nay trở đi thì đây cũng là nhà của con."
Hứa Băng Dương đối với Mục Cảnh câu nói của Mục Cảnh, không tồi, nam nhân này là người sắp trở thành ba ba của cậu. Tuy rằng nhìn qua thực nghiêm khắc, nhưng cũng không phải loại người lừa đảo.
"Phòng của con đã được chuẩn bị tốt."
Hứa Băng Dương thật cao hứng, cậu rốt cuộc cũng có một phòng cho riêng mình. Viện trưởng tuy rằng vô cùng tốt bụng, nhưng kinh phí của cô nhi viện vốn hữu hạn, trẻ con đều là chen chúc chung một chỗ.
Thời điểm đẩy cửa ra, tâm trạng vừa mới tốt lên của Hứa Băng Dương lại bắt đầu trùng xuống.
Phòng tuy rất lớn, nhưng bố trí thực lạnh nhạt, giống như là một cái khách sạn.
"Chú à, chú xem bố trí phòng như thế này là thích hợp cho một đứa trẻ con mười hai tuổi sao?" Hứa Băng Dương quay đầu đi tìm Mục Cảnh.
Mục Cảnh nhấp nhấp môi, "Xin lỗi, ta chưa từng ở chung với trẻ con. Ta không biết, con yêu cầu cái gì. Có lẽ con có thể ở tạm một buổi tối, ngày mai ta kêu thư kí qua bố trí lại cho con một lần nữa."
Hứa Băng Dương nghe được câu trả lời vừa lòng, lập tức muốn đi tuần tra lãnh địa mới của mình: "Đi một chút, chú à nhà chú... Không, nhà mình lớn như vậy, con không quen lắm, chú dẫn con đi xem. Còn có, đêm nay con muốn ngủ cùng giường với chú."
Mục Cảnh đi theo phía sau cậu, nghe được Hứa Băng Dương nói, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Hắn chưa từng ngủ cùng với ai, thậm chí bởi vì hắn khi còn nhỏ đã trải qua những ký ức hỗn loạn, tính cách cẩn thận đã dung nhập trong xương cốt. Nơi hắn ở phải an tĩnh đến không có một chút thanh âm. Nếu không, hắn liền sẽ lập tức bừng tỉnh từ giấc mộng.
"Chú à, chú thất thần cái gì vậy?" Hứa Băng Dương quay đầu, phát hiện Mục Cảnh thế nhưng vẫn còn đứng im tại chỗ.
Cậu chạy qua, tự nhiên kéo tay Mục Cảnh, có chút dùng sức đem hắn hướng phía trước kéo đi.
Thân thể Mục Cảnh lại càng thêm cứng đờ, hắn thậm chí còn có chút thất thố. Hứa Băng Dương kéo tay hắn, bàn tay cậu quá mức nhỏ gầy. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật cùng trẻ con, cho tới nay, thành công của hắn khiến cho mọi người khi gặp đều phải cung cung kính kính, người nào có ý nghĩ kɧıêυ ҡɧí©ɧ kết cục đều bị hắn đạp dưới chân.
Mà hiện tại, một sinh mệnh nhỏ yếu đang nắm tay hắn kéo đi.
Mục Cảnh quả thực không dám rút ra, hắn thậm chí lo lắng cho dù người lôi kéo không phải hắn. Thân thể của Hứa Băng Dương vô cùng gầy yếu, liệu có thể ở thời điểm lôi kéo hắn tan thành từng mảnh hay không?
Không không, Mục Cảnh đối với tưởng tượng của bản thân có chút lo lắng cùng sợ hãi.
Hứa Băng Dương tốn không ít thời gian, cuối cùng tham quan xong một vòng căn biệt thự.
"Chú à, con thấy hơi mệt, muốn đi tắm rửa."
"Đi với ta." Mục Cảnh đem cậu vào phòng mình, hắn còn nhớ rõ Hứa Băng Dương nói muốn cùng hắn ngủ chung một phòng.
Tuy rằng Hứa Băng Dương là một đứa trẻ có chủ kiến nhưng cũng rất hoạt bát, hơn nữa càng không nhát gan, nên Mục Cảnh không dám bảo đảm, nếu hắn cự tuyệt đề nghị của Hứa Băng Dương thì liệu cậu có khóc nháo ầm ĩ lên không?
Đây là thái độ bình thường không phải sao? Trẻ con không được thỏa mãn yêu cầu luôn như vậy.
Nhưng đồng thời bởi vì Hứa Băng Dương còn nhỏ nên Mục Cảnh cảm thấy mình cũng không thể trách cứ cậu.