Tuy tấn công bằng Gai Lửa thành công, nhưng Tiêu Chỉ vẫn nhíu mày.
Tuy Gai Lửa có thể thiêu rụi dây leo hoàn toàn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đốt cháy được bên ngoài của Thiên Diệp Lam. Dù trông gã có vẻ rất khó chịu nhưng nhìn vào dáng vẻ vẫn tung tăng nhảy nhót đó, chắc chắn gã không dính phải đòn sát thương mạnh nào.
Ra sức thoát ra khỏi đám Gai Lửa bao vây, Thiên Diệp Lam lại điên cuồng phá hủy công trình xây dựng xung quanh, cho dù có là nhà mình cũng chẳng thèm nương tay chút nào.
Theo động tác của gã, Tiêu Chỉ nhiều lần phải xách theo Thiên Diệp Ô thay đổi nơi ẩn thân, nhưng những nơi để hai người có thể trốn càng ngày càng ít.
Cuối cùng thì bức tượng duy nhất còn sót lại cũng ngã xuống, Tiêu Chỉ không còn nơi để ẩn náu nữa.
Thiên Diệp Lam nở nụ cười dữ tợn, chiếc roi dây leo trong tay gã lại quất về phía Tiêu Chỉ.
Roi dây leo đánh về phía Tiêu Chỉ với tốc độ khủng khϊếp. Cậu chật vật lắm mới né được, thỉnh thoảng cũng bắt được sơ hở để ra đòn phản kích.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối đường, mà xuống dưới chút nữa là trời cao và biển mây vô tận.
Thấy thế, Tiêu Chỉ không thể không dừng bước, cậu bắt đầu thực hiện phép thuật.
Trong nháy mắt, quanh người cậu bỗng bùng lên một Cơn Lốc Lửa. Ngọn lửa nóng rực càn quét khắp nơi, thiêu rụi tất cả thực vật.
Ngọn lửa hùng hổ lao về phía Thiên Diệp Lam, gã giật bắn mình, vô thức thu đòn để mở đường thoát thân.
Nhưng tốc độ của ngọn lửa lại cực nhanh, cho dù Thiên Diệp Lam đã dốc hết toàn lực để lui về phía sau, nhưng vẫn cứ bị cuốn vào trong ngọn lửa.
Ngọn lửa lại thiêu đốt thân thể gã, cảm giác nóng cháy đó khiến Thiên Diệp Lam hoảng hốt, không nhịn nổi phải lăn lộn trên đất, thế là lại tạo nên một trận động đất nữa.
Theo động tác của Thiên Diệp Lam, cuối cùng ngọn lửa trên người gã cũng tắt.
Tiêu Chỉ có level thấp, nên ngọn lửa không thể tạo thành sát thương quá lớn lên gã. Nhưng đỉnh đầu rậm rạp lá cây của gã đã bị đốt cháy đen thui. Thiên Diệp Lam vừa đưa tay phủi một cái, tro tàn đã bay lả tả, chỉ để lại một cái trán bóng lưỡng.
Thiên Diệp Lam nổi trận lôi đình!
Đôi mắt dã thú trợn trừng nhìn Tiêu Chỉ, tên Asanasi không biết phép tắc này! Lại dám tổn thương đến mái tóc tôn quý của Vương tộc!
Không biết lúc này người gã muốn đánh chết nhất là Thiên Diệp Ô hay Tiêu Chỉ nữa.
Tiêu Chỉ: “…”
Hình như mới không cẩn thẩn tí mà chơi lớn quá!
Đúng lúc này, tiếng khóc thút thít của Thiên Diệp Ô lại vang lên sau lưng cậu: “Anh Thất, tóc của tôi….”
Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại đã thấy chiếc lá cuối cùng của Thiên Diệp Ô đã anh dũng hy sinh trong ánh hào quang của Cơn Lốc Lửa, bây giờ y cũng chỉ còn mỗi cái trán bóng loáng.
Thiên Diệp Ô: “Hu hu hu….quả nhiên là anh thèm khát cơ thể thơm ngon mọng nước của tôi….”
Tiêu Chỉ: “…”
Thuật cắt tóc của anh Thất, dập tắt những nụ cười.
Không lừa già dối trẻ, chẳng phân biệt địch ta.
Bởi vì bị Tiêu Chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôn nghiêm quý tộc, Thiên Diệp Lam càng u ám đáng sợ hơn. Đôi mắt gã dính chặt vào Tiêu Chỉ, sau đó cơ thể lại uốn éo rất quái dị, rồi nén lại, tiếp đến lại uốn éo….
Với kinh nghiệm chơi game game nhiều năm, Tiêu Chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra gã chuẩn bị tiến vào giai đoạn tung special skill!
Tiêu Chỉ khổ tâm lắm. Anh trai à, chơi vậy ai chơi lại anh?!
“Hu hu hu…Bây giờ chúng ta phải làm sao đây anh Thất…” Thiên Diệp Ô nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Chỉ liếc nhìn biển mây phía sau, bắt đầu tính xác suất sống sót sau khi vật rơi tự do, hình như….hơi nhỏ quá thì phải….
Đúng lúc này, lá cây Vương Thụ kêu xào xạt. Khác với làn gió nhẹ khi Thiên Diệp Ô xuất hiện, lá cây lúc này như đang ăn mừng hội, Tiêu Chỉ có cảm giác hình như mặt đất dưới chân mình đang rung lên nhè nhẹ.
Có vẻ như Vương Thụ đang vui mừng như điên.