Ina nói: “Một loại thức ăn được truyền từ người Asanasi gọi là món ăn Trung Hoa, dần dần nổi danh khắp lục địa. Nhưng gia vị làm món ăn Trung Hoa rất khan hiếm trên lục địa Dazemenya, mỗi một phần đều được bán với giá rất cao.”
“Tình cờ là có một lần, điện hạ phát hiện ra một loại thực vật tên là Shahnama, loại này có thể thay thế hoàn hảo cho vị hành trong thức ăn Trung Hoa, hơn nửa còn rất thích hợp để trồng trong Thiên Diệp Quốc.”
Thiên Diệp Lam mất hết kiên nhẫn: “Vậy nên ngươi muốn nói rằng nó là một thiên tài ngông nghiệp? Nực cười! Nếu nó đã muốn trồng trọt, thì đừng độc chiếm vị trí Thái Tử! Ta có thể cho nó một phần lãnh địa, để nó sống thoải mái.”
Ina lại bật cười: “Ngài muốn trở thành thái tử, tại sao lại chẳng biết gì về cuộc sống của người dân?”
Thiên Diệp Lam hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, gã nhìn chằm chằm Ina, nắm chặt roi trong tay, tỏa ra hơi thở u ám.
Ina vẫn không hề sợ hãi: “Tuy rằng sản vật của Thiên Diệp Quốc phong phú, cũng không có bất cứ tài nguyên khan hiếm nào không thể thay thế. Nhưng từ trước đến nay, ngoại thương không phải là ưu thế, còn thường xuyên bị bên cầu ép giá. Thế nhưng chỉ có Thiên Diệp Quốc mới có kỹ thuật nuôi cấy Shahnama, nếu có thể tạo ra thêm những hương liệu khác cho món ăn Trung Hoa, thì Thiên Diệp Quốc sẽ nhận được một khoảng lợi nhuận khổng lồ.”
Thiên Diệp Lam giống như đang xem trò cười: “Là một vị vua đứng trên đỉnh cao, làm sao có thể lãng phí thời gian vì một việc cỏn con như thế? Việc nên làm là trở thành kẻ chinh phục, mở rộng lãnh thổ, lợi nhuận đoạt được còn cao hơn gấp mấy lần việc phát triển thương nghiệp.”
Ina nhìn gã, mỗi chữ đều tràn đầy khí phách: “Vậy sau đó các chiến sĩ Mộc Linh tộc phải hy sinh chỉ vì dã tâm của một mình ngươi à? Ngươi có biết sẽ có bao nhiêu gia đình phải tan nhà nát cửa vì ngươi không? Thật ra ngươi có biết một đợt chiến tranh sẽ khiến quốc gia mất đi bao nhiêu sức lực không? Thiên Diệp Lam! Ngươi, không xứng làm vua!”
Thiên Diệp Lam cực kì phẫn nộ, một nữ quan nhỏ bé mà dám nói chuyện với gã như vậy!
Ả ta còn dám nói gã không xứng có được vương vị!
Gã giơ tay lên, muốn thẳng tay đánh chết cái tên dám đi quá giới hạn này.
Vài tên cận vệ bỗng vọt ra, bọn họ cố gắng che chắn trước người Ina để ngăn lại lần tập kích này.
Nhưng hình thể của Thiên Diệp Lam vượt xa bọn họ, chỉ trong nháy mắt, nhóm cận vệ đã vị đánh bay ra, tất cả đều nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
Ánh mắt của Thiên Diệp Lam lạnh như băng, nhìn về phía Ina rồi ra lệnh: “Gϊếŧ hết đi.”
Thiên Diệp Ô vội vàng đứng lên: “Không được, tôi nhất định phải ra ngoài, không thể để gã làm hại mọi người.”
Tiêu Chỉ đè vai y lại: “Đừng xúc động, cậu đánh thắng được gã sao?”
Thiên Diệp Ô lắc đầu: “Đánh không lại, nhưng tôi không thể thờ ơ đứng nhìn thuộc hạ hy sinh vì mình được.”
Y nói với Tiêu Chỉ: “Tôi ra đó nói chuyện để câu giờ, anh Thất có thể phát tín hiệu cho phụ vương tôi được không?”
Tiêu Chỉ cũng nhận được gợi ý từ hệ thống: “Kích hoạt nhiệm vụ bí mật . Bạn có muốn nhận nhiệm vụ này không?”
Cậu không chút do dự lựa chọn chấp nhận.
Tiêu Chỉ cũng không nói lời vô nghĩa nữa: “Làm thế nào?”
Thiên Diệp Ô nói rất nhanh: “Phòng tôi nằm cuối cùng bên tay trái, ở dưới giường tôi có một tầng hầm, bên trong có một bông hoa trắng. Anh chỉ cần bứt một cánh hoa xuống, thì phụ vương tôi sẽ biết ngay. Nhưng chắc chắn trong đó sẽ có thị vệ, anh Thất phải cẩn thận đó.”
Thiên Diệp Ô: “Cứ, cứ, cứ yên tâm đi. Tuy Thiên Diệp Lam vừa thô vừa dài, nhưng tôi không sợ tí nào đâu…”
Nhưng y rõ ràng đã sợ đến mức phiến lá trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên luôn rồi.
Có lẽ là cũng nhận ra những lời này của mình có hơi giả, Thiên Diệp Ô giơ tay chỉnh chỉnh chiếc lá trên đầu mình, hít sâu một hơi cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh một chút.