Sau khi tạm biệt người chơi nọ, Tiêu Chỉ xách Thiên Diệp Ô đến nơi hẻo lánh, bí mật quan sát tình hình.
Theo những gì cậu quan sát được, thì toàn bộ người chơi ở nơi này đều gia nhập phe cánh của Thiên Diệp Lam.
Đối với người chơi, lập trường không hề quan trọng, ai đánh ai thì cũng như nhau thôi, chỉ cần có tiền thưởng là được, mà Thiên Diệp Lam bên ấy lại có vẻ rất hào phóng.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ còn nghe được thêm nhiều cuộc nói chuyện giữa những người chơi khác.
“Thiên Diệp Lam hào phóng thật, góp một chút là có thể đổi được thuốc đỏ.”
“Thêm một chút nữa là tôi có thể đổi được trang bị rồi.”
“Đúng vậy, sau mỗi lần tuần tra đều có tiền thưởng. Nhiệm vụ công khai này tốt thật đó, hi vọng là sau này vẫn còn.”
“Các người nói xem vì sao Thiên Diệp Vương không chọn ngài ấy làm thái tử? Mẹ nó, tôi thật sự không tin được là lại chọn tên hành tây Thiên Diệp Ô.”
“Hahaha, tôi cũng nghĩ vậy, lúc trước trên người bám toàn mùi hành tây, các chị gái đều không thèm để ý đến tôi.”
“Chuẩn luôn.”
Tiêu Chỉ đưa mắt nhìn Thiên Diệp Ô.
Thiên Diệp Ô rưng rưng nước mắt.
Đợi đến lúc người chơi xung quanh tản ra hết, Thiên Diệp Ô cảm động nói với Tiêu Chỉ: “Huhuhu, anh Thất ơi, anh là người tốt, tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ anh đâu!”
Mặc dù cái thứ mang tên “Nhiệm vụ công khai” đó rơi vào tai Thiên Diệp Ô sẽ trở thành mấy từ như “công tác” hay “ủy thác” linh tinh khác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc y có thể nhận ra những người Asanasi kia nhận xét rằng Thiên Diệp Lam tốt hơn y nhiều.
So với bọn họ, anh Thất thật sự vô tư, lương thiện hơn nhiều lắm.
Tiêu Chỉ xoa nhẹ trán: “Đừng nói nữa, nói nữa tôi lại muốn tạo phản.”
Nghĩ đến thành quả của việc gia nhập bè phái của Thiên Diệp Lam, lại nghĩ đến số tiền lời “khủng” lên tới – 5800 tiền vàng của bản thân hiện tại, Tiêu Chỉ cảm thấy mình sắp đột quỵ đến nơi rồi.
Đáng tiếc, khi nhận nhiệm vụ, hệ thống lại thông báo cậu không thể gia nhập phe cánh của Thiên Diệp Lam, chỉ còn cách duy nhất là bước vào con đường mịt mù như tiền đồ chị Dậu, đi theo Thiên Diệp Ô.
Thiên Diệp Ô: “….”
Huhuhu, người Asanasi quả nhiên đều là đồ bội tình bạc nghĩa.
Hai người đồng thời cảm thấy bản thân mình đang lênh đênh trên thuyền giặc.
Nhưng nếu thuyền giặc có nơi tốt như vậy, bọn họ vẫn muốn tiếp tục trói chặt vào nhau mà tiến về phía trước.
Nếu đã muốn đi tiếp, Tiêu Chỉ nghĩ nên tìm hiểu kỹ tình hình trước, bèn hỏi: “Cậu có biết xung quanh đây có lối đi bí mật nào để vào Vương cung không?”
Thiên Diệp Ô lắc đầu: “Chắc là có á, nhưng mà tôi không biết.”
Tiêu Chỉ: “Không phải cậu sống ở nơi này à? Làm sao mà ngay cả đường đi nước bước ở nhà mình còn không nắm rõ thế?”
Thiên Diệp Ô ưỡn ngực, nói với vẻ rất tự tin: “Nếu nhà anh rộng trăm ngàn mét vuông, anh biết hết được hả?”
Tiêu Chỉ : “. . .”
Mẹ nó, hợp lý ghê chưa?
Là do cuộc sống của dân nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu.
Nếu đã không có sẵn đường tắt, Tiêu Chỉ chỉ còn cách tự mình nghĩ cách để vác Thiên Diệp Ô lẻn vào.
Hai người dạo quanh Vương Thụ hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tìm được một nơi lực lượng tuần tra lỏng lẻo.
Hai người chơi phụ trách trông coi nơi này chẳng hiểu vì lý do gì lại lao vào đánh nhau, anh một đấm tôi một đá vô cùng quyết liệt, còn cực kỳ thân thiết hỏi thăm sức khỏe các bô lão bên gia đình đối phương.
Cho dù đã 600 năm trôi qua, truyền thống văn hóa trên phương diện cãi nhau của nhân loại vẫn không có thay đổi gì lớn.
Tiêu Chỉ nhanh chóng bắt lấy cơ hội, lựa chọn khu vực điểm mù của hai người họ để nhảy qua ranh giới.
Vương Thụ bên trên thành Thiên Diệp đã được chọn làm kinh đô, đương nhiên sẽ có diện tích không nhỏ, công trình kiến trúc cũng rất nhiều, vô cùng thuận lợi cho Tiêu Chỉ ẩn náu.