Tiêu Chỉ phát hiện, hắn không được giống với những người chơi khác cho lắm.
Hơn nữa, ZERO tuyên bố là trò chơi thực tế ảo thông minh nhất, chẳng lẽ NPC trong đó có trình độ như thế này đó à?
Liệu bây giờ có phải quá muộn để lấy lại tiền rồi không?
Mặc dù trong đầu lóe lên ý muốn hoàn tiền, nhưng người đàn ông này thật sự rất đẹp, con người luôn bao dung với mỹ nhân, đương nhiên Tiêu Chỉ cũng không phải ngoại lệ.
Nhất thời hứng khởi, cậu dứt khoát ngồi xuống dạy người ta nói chuyện, còn đưa ngoại bào pháp sư cho hắn che mông một chút.
Dạy một lát mới phát hiện, năng lực học tập của anh trai nhỏ này vô cùng đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn đã nắm được kỹ năng giao tiếp cơ bản.
Điều này làm cho người mới lần đầu tiên làm giáo viên như Tiêu Chỉ cảm thấy vô cùng tự hào. Tiêu Chỉ tiện tay rút một nhánh cỏ trên đất, bện thành một con rắn nhỏ cho hắn, xem như là phần thưởng.
Anh trai nhỏ đưa tay nhận lấy, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng lại dùng hai tay cẩn thận giữ lấy, có vẻ như rất thích.
Bởi vì gặp nhau ở Hessen, nên Tiêu Chỉ đã tự ý đặt tên cho người ta là A Sâm, tuy nghe hơi tùy tiện, nhưng anh trai nhỏ cũng không có biểu hiện gì giống như đang phản đối.
A Sâm nói muốn gọi Tiêu Chỉ là “Tiểu Thất”, Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, gọi là “Tiểu Thất” thuận miệng hơn nhiều so với “7654321”, thế là vui vẻ đồng ý.
Về sau, Tiêu Chỉ tiếp xúc với các NPC khác nhiều hơn, mới phát hiện thật sự ra họ đều cực kỳ thông minh, không hề ngây ngô giống như A Sâm.
Mặc dù chẳng rõ là vì sao, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm bạn bè giữa hai người bọn cậu.
Nghĩ đến chuyện A Sâm ở một mình trong rừng nhất định sẽ rất cô đơn, Tiêu Chỉ mỗi khi không bận việc gì liền chạy tới tìm hắn.
Mang quà đến cho hắn, cũng kể cho hắn nghe về những nơi khác trên đại lục và thỉnh thoảng lại kể cho hắn những phiên bản khác của vài câu chuyện cổ tích do chính tay cậu sửa chữa.
Ví dụ như:
“A Sâm, hôm nay em sẽ kể anh nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết nha. Công chúa Bạch Tuyết, còn được người ta gọi là Xuy Tuyết kiếm sĩ, bởi vì mỗi đường kiếm nàng đâm ra đều mang theo hoa tuyết….”
“Cô bé quàng khăn đỏ thật ra là một thích khách nổi danh, tương truyền cái áo choàng đỏ tươi của cô ấy là do bị máu nhuộm đẫm mà thành….”
“Trên thế giới còn có một bậc thầy dịch dung, gọi là Cinderella. Nàng ấy từng lẻn vào vũ hội tiếp cận Hoàng tử, nhưng chỉ cần tẩy trang một cái là không ai nhận ra được nữa.”
A Sâm nghe cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không chút nghi ngờ người trước mặt đang nói bậy nói bạ.
Suy đi nghĩ lại.
Cũng đã sáu trăm năm trôi qua, không biết A Sâm bây giờ thế nào? Những NPC chủng tộc khác nhau thì cũng có tuổi thọ khác nhau, A Sâm chắc hẳn là thuộc xác sống nhỉ? Cậu thật sự hi vọng hiện tại hắn vẫn ổn.
Tiêu Chỉ không khỏi thở dài:”Aizz, thật ra là vì sao mình lại bị truy nã cơ chứ….”
Tiêu chỉ đi vòng quanh trong rừng, trên đường đi đôi lúc lại nhảy ra vài con rắn độc, sâu độc cùng một ít quái nhỏ, tất cả đều bị cậu giải quyết nhanh gọn, cũng thêm được một chút trên thanh kinh nghiệm ít ỏi của cậu.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ đi đến một nơi thì dừng lại.
Bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng vang, giống như có thứ gì đó ở bên trong.
Tiêu Chỉ giơ pháp trượng lên, cẩn thận đi đến gần nơi phát ra âm thanh, thế nhưng lại bất ngờ phát hiện ra trong bụi cỏ đang có một bé chân ngắn đang quẫy đạp không ngừng.
Trông bé chân ngắn này giống như một loại thực vật nào đó, theo đôi chân ngắn ngủn đó nhìn xuống, Tiêu Chỉ nhìn thấy một phần cơ thể của bé chân ngắn này bị chôn trong đất, chỉ còn hai cái đùi bên ngoài giãy dụa trong bất lực.
Trông có vẻ yếu đuối bất lực thật đấy.