“Không biết người anh em này đã làm gì mà lãnh chúa Hessen treo thưởng cao như vậy?”
“Thù gϊếŧ cha?”
“Hessen lãnh chúa bất tử, cha ở đâu ra?”.
“Tôi lại nghe nói hắn tặng cho lãnh chúa cặp sừng.”
“Không không không, tôi lại nghe một phiên bản khác, tên đó là cái đồ bội tình bạc nghĩa. Hắn không chỉ lừa tình lừa tiền lãnh chúa Hessen, còn hành thân hành xác, làm tổn thương lòng lãnh chúa, cuối cùng bạc tình phủi mông đi thẳng. Lãnh chúa vừa tỉnh ngộ lập tức treo thưởng, muốn xách hắn về băm thành mảnh nhỏ, tiếc là kẻ này tên họ đều là giả, chỉ có thể treo chân dung hắn thôi.”
“Hừm…Chuyện này kinh khủng thế.”
“Tôi còn nghe nói, có người trên diễn đàn phân tích, người kia có thể là người chơi từ 500 năm trước, ngày đó bất tử còn chưa xuất hiện, có lẽ người này đã chết từ lâu rồi, nếu không tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm ra.”
Vì để giữ gìn thế giới quan trong ZERO, một số từ ngữ sẽ bị hệ thống thay đổi.
Ví dụ như từ “Người chơi” này, khi bị NPC nghe được sẽ tự động thay thế thành “Người Asanasi” . Trò chơi này thiết lập cho người chơi thân phận không mang thuộc tính bất tử, giống với loài người ở thế giới bên ngoài, bình thường cũng thường hay bị phân loại làm nhân tộc.
Có điều khi người chơi nói chuyện giao lưu với nhau, họ cũng không nhận ra tư ngữ đã bị thay đổi.
Vị khách bên bàn kia còn đang thán phục:
“Không biết là vị tiền bối nào trâu như vậy, dám động đến lãnh chúa Hessen, cái vị lãnh chúa gϊếŧ người không chớp mắt đó.”
“Đúng vậy, dũng mãnh đến mức đó có thể tự xưng là người chơi thần thánh rồi.”
Tiêu- bội tình bạc nghĩa – người chơi thần thánh-Chỉ:”…”.
Cậu không hề biết mình lừa lãnh chúa Hessen lúc nào, mà lại còn là lừa tiền gạt sắc, hành thân hành xác, tổn thương trái tim người ta?
Theo lý thuyết, cậu chơi ở niên đại đó còn chưa có lãnh chúa Hessen, quần chúng hóng Drama đừng tùy tiện thêm mắm dặm muối có được không?
Hơn nữa, tại Hessen cậu chỉ quen biết đúng một người là A Sâm, tính cách của A Sâm chắc chắn không giống cái vị lãnh chúa Hessen đám người kia nhắc đến.
Cậu đã từng tung tăng nhảy nhót trên một đống drama, không ngờ bây giờ lại biến thành drama thơm phức cho người ta hóng.
Tiêu Chỉ muốn nghe thêm tin tức khác, nhưng chủ đề đã chuyển từ “lừa đảo” sang chuyện người chơi bị lừa đảo trong game. Đám người trong quán càng nói càng đau khổ, cuối cùng nhao nhao ôm đầu khóc rống lên.
Tiêu Chỉ:”…”
Xem ra hơn 500 trôi qua, tình huống người chơi trên đại lục bị chủng tộc khác hố đến không còn cái quần xà lỏn vẫn không có chuyển biến tốt hơn.
Thấy không còn tin tức gì có giá trị, Tiêu Chỉ bèn đứng dậy rời khỏi quán rượu.
Bỗng nhiên, cửa quán rượu bị mở ra cách thô bạo, phát ra một tiếng “Rầm!”.
Đám người trong quán rượu đều bị động tĩnh vừa rồi hấp dẫn, đồng loạt đưa mắt về phía cửa.
Hai tên lính Khô Lâu mặc áo giáp tiến vào trong quán, đưa hốc mắt trống rỗng dò xét người trong quán, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ rùng mình một cái, tư thế này, rõ ràng là đến tìm cậu mà.
Nhưng cậu chắc chắn mình đã tránh được tên theo dõi phía sau, lại còn thay đổi quần áo, mấy tên này dùng cách nào để tìm đến đây được?
Sau đó lập tức thấy một tên Khô Lâu vẫy vẫy tay với Tiêu Chỉ, một vật sáng nhỏ từ mũ áo của cậu bay ra, chầm chậm tiến đến chỗ tên binh sĩ Khô Lâu kia.
Tiêu Chỉ nhướng mày, đây là cái thứ gì?
Tại thời điểm cậu chơi cũng không có thứ này. Chẳng qua rất rõ ràng, đây là vật dùng để định vị, có thể là thừa dịp cậu không chú ý thì nó đã rơi xuống tóc. Vật này lại không có trọng lượng, nên cậu mới sơ ý bỏ qua nó.
“Cạch…cạch…” Khô Lâu bên trái phát ra tiếng kỳ quái, theo thanh âm của nó, hai con Khô Lâu đồng loạt xông về phía cậu.
Thấy tình huống không ổn, Tiêu Chỉ không thể không lấy pháp trượng, chuẩn bị ứng đối.
Khô Lâu tại Hessen cũng không phải loại quái vật ghê gớm gì, năm đó lại cực kỳ dễ đối phó. Nhưng cậu không biết qua hơn 500 năm chúng đã thay đổi như thế nào, cẩn thận vẫn tốt hơn.