Cậu nhớ là có một trấn nhỏ là nơi tập họp của các nhà thám hiểm ở cách đó không xa.
Giao giới giữa Hessen và Thiên Diệp quốc.
Ô Tháp trấn là trấn nhỏ cách Hessen rất gần, Hessen có rất nhiều những công pháp hiếm, nhưng đồng thời cũng là địa phương của đủ loại sinh vật bất tử và dã thú qua lại, cực kì nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, nhưng trước giờ chưa từng giảm xuống.
Thiên Diệp quốc có Mộc Linh tộc, còn có người chơi và những chủng tộc khác, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một số sinh vật bất tử của Hessen.
Dựa vào hiểu biết của Tiêu Chỉ với Hessen trước kia, cậu một đường né tránh các loại sinh vật nguy hiểm, tuy có hơi bị dọa một tí, nhưng cậu vẫn an toàn tới được trấn nhỏ.
Ô Tháp trấn vẫn như trước đây, sức sống sinh sôi từ trong loạn lạc, nhưng nơi này rộng lớn hơn trước kia, người lui tới cũng nhiều hơn, nhưng tổng thể thì vẫn không thay đổi nhiều.
Tiêu Chỉ nhìn quanh những hàng quán mà mình vừa đi qua, nơi này người chơi cùng NPC hỗn tạp, đều bán các loại đặc sản Hessen nhờ thám hiểm mà có.
Bỗng nhiên hơi thở của Tiêu Chỉ như cứng lại.
Ánh mắt cậu rơi quầy hàng bày bán quả Guru, giá của nó vốn chỉ có 5 tiền vàng, đột nhiên bây giờ lại lên tận 50!
Còn chưa kịp ngậm ngùi vì lòng dạ gian trá của người bán, cậu lập tức phát hiện quả Guru ở các quầy hàng khác cũng đều có giá 49 đến 51 tiền vàng.
Không chỉ như thế, hầu như những đồ vật quen thuộc trước kia đều có giá cả tăng ít nhất là gấp 10 lần, thậm chí có không ít thứ còn tăng lên rất cao.
“Chẳng lẽ là…lạm phát?” Tiêu Chỉ không thể ngờ, ngay cả game cũng không thể thoát khỏi số phận lạm phát, thế giới của ZERO có thể làm chân thực đến vậy sao?
Không biết lạm phát đã tích lũy bao nhiêu năm mà chỉ trong nháy mắt, một người có thể xem như là giàu có đột nhiên biến thành nghèo khổ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước có người kinh ngạc kêu lên.
Tiêu Chỉ nhìn theo giọng nói đó, phát hiện một quầy hàng giám định khoáng thạch, một bậc thầy giám định thuộc Mộc Linh tộc vừa giám định xong một khối khoáng thạch.
Sau khi giám định xong, khối khoáng thạch bỗng tỏa ra ánh vàng rực rỡ, tản ra hơi thở “Ta đây quý giá lắm đấy”, “Tên dân đen kia, đừng có vấy bẩn trẫm”, chói mù cả mắt chó.
“Đây là quặng Diệu Kim đúng không?! Không phải bảo là sẽ không phát hành nữa sao?”
“Hắn bảo đó là khoáng thạch do người lớn trong nhà cất giữ nhiều năm, đột nhiên nhớ ra nên mới đem đi giám định.”
“Nếu cái cục này có thể đưa đi đấu giá thì chẳng phải giá sẽ cắt cổ luôn à?!”
“Tôi muốn mua lắm luôn!”
“Tại sao ông nội của tôi không có loại đồ cất giữ này chứ…?!!”
Trông mặt mày của người ủy thác rất hồng hào, tất nhiên là vô cùng hài lòng với kết quả giám định.
Hắn cung kính lạy vị giám định sư Mộc Linh tộc một lạy: “Kết quả giám định của ngài Hoorn thật sự có thể khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.”
Quý ngài Hoorn thản nhiên nói: “Không cần lạy, bắt buộc phải có thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên mới có thể giám định khoáng thạch, mà chất lượng vốn đã là hàng đầu rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Chỉ nghèo khổ không nhịn được nhìn về phía ba lô của chính mình, ánh mắt cậu dừng trên một khối vuông nhỏ không hề thu hút.
Trong đó là đồ vật A Sâm đưa cho cậu.
Bề ngoài của tảng đá đó vô cùng tầm thường, vật phẩm kia ngoại trừ“???” cũng chỉ có “Yêu cầu giám định: Thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên.”
Bởi vì A Sâm thường xuyên đưa cho Tiêu Chỉ những đồ vật kì quái, đôi khi là đá, có khi lại là lá cây, cũng những khúc xương không biết là xương của thứ gì, ba lô của cậu không ít những vật phẩm như vậy.
Mà Tiêu Chỉ lại là một người đam mê đánh nhau, cậu không có hứng thú với thuật giám định, mà trước đây, thứ cậu không thiếu nhất chính là tiền, vậy nên cậu cũng chưa bao giờ xách mấy thứ này đi giám định.