Diệp Hiệt bận rộn giải quyết công việc tồn đọng xong, cuối cùng cũng có thể nhàn nhã đến công ty điểm danh uống trà.
Đúng dịp Tô Đại Bạch đam mê làm mèo, anh cõng mèo trên vai mang đi làm luôn. Và chiều lòng meo meo đòi tham quan công ty, anh dùng thang máy của nhân viên.
Thế là đám người chưa biết mặt chủ tịch bắt đầu bàn tán.
"Trời đất! Công ty mình cho mang mèo đi làm hả?"
“Đó là chủ tịch.”
"Ủa, chủ tịch mà lại đi thang máy dành cho nhân viên à?"
"Chắc là muốn khoe mèo thôi."
"..."
Đám nhân viên đồng loạt liếc xéo. Đùa nhạt gì vậy? Chủ tịch Diệp của chúng ta nổi danh là cỗ máy làm việc lạnh lẽo vô tình. Sao phải đi thang máy nhân viên chỉ để khoe khoang mèo?
Quân Ngự nhún vai. Tin hay không thì tùy.
Nhưng Quân Ngự quả thực đã đổ oan cho Diệp Hiệt. Anh vốn chẳng muốn rước mèo từ cổng đi qua sảnh rồi vào thang máy nhân viên.
Do Tô Đại Bạch muốn rêu rao, nên anh đành phải làm kiệu rước kiêm luôn đối tượng bị chỉ trỏ.
Mà Diệp Hiệt cũng đã quen làm tâm điểm dư luận.
Làm người cuồng khoe mèo tầm thường, nhìn chung vẫn tốt chán so với kẻ tâm thần cuồng loạn phạm pháp.
Tài khoản của Tô Đại Bạch trở nên khá nổi tiếng nhờ được minh tinh chia sẻ, miễn cưỡng coi như bước đầu gia nhập hàng ngũ ngôi sao thú cưng.
Mặc dù nhanh chóng bị đẩy khỏi vị trí đầu bảng xếp hạng lượt thích và bình luận, nhưng đống video cũ ngày càng phổ biến, vượt qua mọi đối thủ, lao tới mốc triệu lượt xem. Cũng nhờ nhân viên công ty nhiệt tình tương tác và ủng hộ mèo của chủ tịch.
Hôm nay Diệp Hiệt mang mèo đi làm, chưa tới mười phút, vô số ảnh mèo mọi góc độ do nhân viên chụp rò rỉ ra ngoài.
Các nhân viên đã được lãnh đạo cho phép, chỉ cần không đăng ảnh chủ tịch là được, ảnh meo meo thì tùy.
Con người có quyền riêng tư, chứ mèo thì không (xua tay).
Thế là, bức ảnh Tô Đại Bạch nằm trên một mảng làm mờ sặc sỡ lan rộng trên mạng, trở thành biểu tượng cảm xúc mới được yêu thích.
"Cái đống màu mè đó là gì vậy? Đừng nói với tôi đó là sếp Diệp nhé."
"Chỉ là một người vô danh cuồng khoe mèo thôi, liên quan gì đến sếp Diệp?"
"Chủ tịch của bạn có thân thiện đến mức chen lấn vào thang máy cùng nhân viên không?"
“Văn phòng chủ tịch có thang máy chuyên biệt. Sếp Quân thân với chủ tịch nói rằng ngài ấy chỉ chen vào thang máy nhân viên khi mang mèo đi làm. Nhưng nhân viên chúng tôi đều không tin. Lạnh lùng cỡ chủ tịch, sao lại chiếm dụng thang máy nhân viên chỉ để khoe mẽ được.
"Đúng đúng, nếu có nhân viên nào dị ứng với lông mèo hoặc mắc bệnh hen suyễn, thì sếp hại người rồi!"
"Ê, bạn trên nói thật hay nói ngược vậy?"...
Sếp Diệp mang mèo đi làm, gây ra sóng gió trên mạng.
Nhưng dưới video của Tô Đại Bạch lại vô cùng vui vẻ hoà thuận, mọi người đều đang bận liếʍ nhan sắc xinh đẹp của meo meo.
Tô Đại Bạch nằm trên bàn chủ tịch, nghiêng đầu dùng đệm thịt lướt điện thoại.
Sau khi phê chuẩn xong văn kiện ngày hôm nay, Diệp Hiệt lấy lược chải lông cho Tô Đại Bạch.
Ngay cả mèo yêu cũng có nỗi khổ mùa thay lông.
Gom lông mèo lại, Diệp Hiệt sẽ nhờ Quân Ngự làm quần áo hoặc đồ chơi cho Tô Đại Bạch.
Lấy từ mèo dùng cho mèo. Diệp Hiệt đúng là một sếp tổng rất tiết kiệm.
Quân Ngự tình nguyện trở thành công cụ làm đồ chơi và quần áo cho mèo. Hắn nói kết cấu lông tốt đến mức chẳng giống lông mèo. Hy vọng có thể mọc nhanh hơn, đủ để làm áo khoác lên sàn catwalk.
Quân Ngự vô cùng phấn khích. Chiếc áo khoác lông mèo chắc chắn sẽ biến hắn thành nam thần đẹp trai nhất Tuần lễ Thời trang Quốc tế!
Tất nhiên, Diệp Hiệt ôm chặt mèo của mình và đuổi Quân Ngự cút.
Bộ mặt tư bản đáng ghét của sếp Diệp được đẩy lêи đỉиɦ điểm khi đối đãi với “những người bạn” của mình. Có việc thì là công cụ hình người, không việc thì cút, còn chẳng thèm trả tiền tăng ca.
Quân Ngự vẻ mặt phơi phới, tay cầm một chiếc hộp giống hộp đựng nhẫn cưới, đi lên tầng cao nhất, lần nữa cam tâm tình nguyện làm công cụ của sếp tổng.
"Diệp Hiệt, vòng cổ của Lâm Thanh đã sẵn sàng!"
Lỗ mũi phập phồng liên tục, phá tan nát khuôn mặt khôi ngô.
Tô Đại Bạch đang nằm ngửa nghịch điện thoại hơi ngẩng đầu lên:
“Meo?”
Diệp Hiệt dừng tay đang chải lông:
“Là dây chuyền, không phải vòng cổ.”
Quân Ngự nhấn mạnh: “Là vòng cổ!”
Diệp Hiệt: “Là dây chuyền. Hiệu suất*?”
Quân Ngự cắn răng chịu đựng lời xúc phạm đối với nhà thiết kế thời trang:
"Được rồi, là dây chuyền. Bảo bối Lâm Thanh nhà cậu đâu? Mau mau gọi nhóc ấy qua đây đeo thử."
Tai Tô Đại Bạch giật giật: “Meo.”
Lúc này Quân Ngự mới nhìn thấy con mèo trắng to nằm trên bàn.
Diệp Hiệt đặt một cái giá đỡ để mèo có thể nằm phơi bụng nghịch điện thoại. Giống con người lắp giá đỡ ở đầu giường để chơi di động vậy.
Quân Ngự cười: “Mèo của cậu còn xem điện thoại sao?”
Diệp Hiệt tiếp tục chải lông:
“Lần đầu thấy à?”
“Không, tôi chợt nhớ ra một chuyện thú vị.”
Quân Ngự không ngần ngại bán đứng đội nuôi mèo vừa giải tán.
“Tôi đã lập một nhóm trò chuyện gồm những người giúp cậu chăm mèo, thảo luận nguyên nhân cậu loan tin mèo hoang mình nhặt là do Tô Lâm Thanh nhận nuôi. Có người còn đoán con mèo hoang này chính là Tô Lâm Thanh.
Tô Đại Bạch cụp tai chửi mắng: "Méo méo áu áu áu!"
Mèo hoang, mèo hoang, đếm xem mi đã sủa bao nhiêu lần mèo hoang! Ta, Tô Đại Bạch... à, ta, Tô Lâm Thanh, đã làm mèo nhà được mấy năm rồi, sao cứ cắn mãi chuyện ta lưu lạc?
Y như mi tóm một người đã làm việc chăm chỉ vài năm rồi gọi là kẻ thất nghiệp lang thang! Thèm đòn hả?
Sau khi lập khế ước với Tô Đại Bạch, dù lời lẽ của mèo dồn dập đến đâu, Diệp Hiệt vẫn nghe hiểu.
Anh cảnh cáo Quân Ngự:
“Đại Bạch nhà tôi không phải mèo hoang, anh không được nói thế trước mặt nó nữa.”
Quân Ngự tò mò:
“Ồ, nó nghe hiểu, đang mắng tôi à?”
Diệp Hiệt: “Ừ, đang mắng anh.”
Quân Ngự mỉm cười đặt hộp xuống, sờ bụng mèo:
"Được rồi được rồi, tôi sai rồi, Đại Bạch... Ối, Diệp Hiệt, làm gì vậy?"
Diệp Hiệt dùng lược đánh vào mu bàn tay Quân Ngự, vội ôm mèo vào lòng.
Quân Ngự chán nản:
“Ê này, đâu phải tôi chưa từng sờ, sao đột nhiên đề phòng ghê vậy?”
Diệp Hiệt: “Sau này không được phép sờ bụng mèo, chỉ có thể sờ đầu.”
Diệp Hiệt cẩn thận bảo vệ cơ thể mèo từng li từng tí, chỉ giơ đầu mèo ra.
Đầu Tô Đại Bạch nghiêng trái rồi phải, giống như Diệp Hiệt đang chắp hai tay ôm một cái đồ chơi đầu mèo.
Quân Ngự:
"Ê này, cậu hơi quá rồi đó? Tưởng tôi thèm lắm chắc? Tôi... Ôi chu choa mạ ơi, lông của Đại Bạch càng ngày càng mượt. Đôi tai nhỏ này đáng yêu quá, để papa nhéo nhé."
Tô Đại Bạch há miệng nhe nanh: "Méo!"
Papa ai cơ? Cắn chết mi!
Quân Ngự vội vàng rụt tay lại:
"Vẫn hung dữ vậy, thôi không sờ nữa. Diệp Hiệt, xem vòng cổ có cần thay đổi gì không?"
Diệp Hiệt đặt mèo lên đùi, mở hộp ra:
“Là dây chuyền.”
Tô Đại Bạch đứng trên đùi Diệp Hiệt, đặt chân trước lên mép bàn, ngẩng đầu nhìn chiếc vòng cổ trong hộp.
Vòng được kết hợp giữa dây da đen sẫm và dây chuyền bạch kim mạ đen được mài nhám. Phần tiếp xúc với cổ là dây da bản rộng hơn, rất mềm mại dễ chịu.
Mặc dù Tô Lâm Thanh còn chưa đeo thử, nhưng Diệp Hiệt vẫn có thể tưởng tượng ra nó hợp với cậu thế nào.
Điều duy nhất không hợp thời trang là...
Diệp Hiệt mở vòng cổ ra, lớp lót bên trong ghi số điện thoại và địa chỉ nhà anh, có cả một thiết bị định vị cực nhỏ, giống như vòng tay phòng ngừa đi lạc của người già mất trí nhớ.
Tô Đại Bạch ra sức nâng đuôi quất Diệp Hiệt: "Meo, meo, meo!"
Mau đeo cho meo meo!
Diệp Hiệt lấy vòng ra quàng vào cổ Tô Đại Bạch.
Hơi rộng, nhưng mèo sư tử Lâm Thanh có bờm lông dày quanh cổ. Vòng vừa vặn đeo bên ngoài chiếc bờm, đen trắng tương phản, tôn lên sự duyên dáng và sang trọng của meo meo.
Cánh đồng hỏi chấm xuất hiện trên đầu Quân Ngự, mau chóng hợp thành một dấu chấm than to bự.
"Này, này, này, không phải cậu nói chiếc... chiếc vòng cổ này là dành cho Lâm Thanh sao? Sao lại đeo cho mèo?"
Quân Ngự dở khóc dở cười:
"Mặc dù Đại Bạch đeo cũng rất vừa vặn. Đẹp quá nha Đại Bạch.”
Tô Đại Bạch nhảy lên trên bàn ngồi khép hai chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý: "Meo!"
Không cần mi nói, đương nhiên ta biết ta rất đẹp!
Diệp Hiệt nói: “Làm thêm một cái cùng kiểu.”
Quân Ngự cạn lời:
"Được thôi, để Lâm Thanh và mèo đeo cùng một kiểu vòng, nhóc con sẽ không giận dỗi chứ?"
Diệp Hiệt nói: "Đó là yêu cầu của Lâm Thanh."
Quân Ngự:
"Ồ, vậy sao. Bây giờ tôi tin rằng Đại Bạch thực sự được Lâm Thanh nuôi dưỡng. Đại Bạch này, đừng quá tốt với Diệp Hiệt nhé, cậu ta chẳng hề muốn nuôi mi đâu. Nếu Lâm Thanh không giữ mi lại, thì giờ mi vẫn còn đang lục thùng rác.”
Quân Ngự vừa lảm nhảm chia rẽ nội bộ vừa tranh thủ thò tay bóp mèo.
Diệp Hiệt: "!"
Tô Đại Bạch: "Áu áu áu!"
Làm quái gì đấy! Mèo đập chết mi!
Tô Đại Bạch nổi khùng, vung móng đuổi đánh chân Quân Ngự.
Quân Ngự vẫy tay với Diệp Hiệt:
“Tôi về làm việc đây. Ôi da Đại Bạch, đánh thì được, đừng dùng móng.”
Quân Ngự vừa chọc Đại Bạch, vừa chạy chậm dụ dỗ, rõ ràng là đang trêu ngươi mèo.
Trợ lý Triệu ôm đống tài liệu vào văn phòng, nhìn trò hề với vẻ mặt khó tả. Đám nghệ sĩ có lẽ đều chập mạch như vậy.
"Chủ tịch, tạp chí thời trang "Lạc Thần" gửi lời mời hợp tác. Họ muốn chụp bộ sưu tập mới nhất của chúng ta, với hy vọng người mẫu là Tô Lâm Thanh."
Diệp Hiệt: "Từ chối."
Trợ lý Triệu gật đầu: “Vâng.”
Anh ta biết sếp nhất định sẽ từ chối.
Là một công ty hàng hiệu đứng đầu, Đan Tiêu đưa ra tuyên ngôn trong ngành thời trang, cũng xuất bản các tạp chí thời trang hàng đầu, chỉ không đăng những thương hiệu trực thuộc.
Những tạp chí thời trang uy tín có thể nằm ngoài tầm với của người nổi tiếng hay thương hiệu khác, nhưng chỉ là đối tác phổ thông, tùy ý thay đổi bất cứ lúc nào của Diệp Hiệt.
Trợ lý Triệu nói:
“Đối phương cũng đoán được sếp có lẽ sẽ từ chối”
Anh ta đưa thư mời cho Diệp Hiệt:
“Tham gia số báo này là chuyên gia thời trang hàng đầu của Gaul, Edward. Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lâm Thanh, Edward đã nhận ra cậu ấy chính là nguồn cảm hứng sáng tạo. Nếu Tô Lâm Thanh không thể trở thành người mẫu, ông ấy hy vọng ít nhất có thể gặp mặt.
Tô Đại Bạch đuổi Quân Ngự ra khỏi cửa, rồi nhảy lên trên bàn, cúi đầu dụi dụi cánh tay Diệp Hiệt: “Meo.”
Thì cứ đi đi, một ông già muốn gặp tui, sao lại nỡ từ chối?
Thấy Tô Đại Bạch rất kính trọng trưởng bối, Diệp Hiệt chỉ có thể thở dài:
"Được rồi. Tôi sẽ liên hệ trực tiếp với ông ấy, cậu không cần lo chuyện này."
Trợ lý Triệu nói: "Còn một điều nữa. Các nhân viên ngành thời trang trong công ty đồng loạt ký đơn yêu cầu Tô Lâm Thanh trở thành người mẫu độc quyền của công ty chúng ta."
Diệp Hiệt nghiến răng nghiến lợi:
"Làm bọn họ yên phận, đừng hòng mơ tưởng."
Trợ lý Triệu: “Tôi có thể trấn áp những người khác, nhưng Lục Thanh Hà, cần chính sếp ra tay…”
Diệp Hiệt ngắt lời: "Sao ông ấy lại tham gia? Không phải đang bế quan à?"
Triệu Mặc:
"Vừa kết thúc, nhìn thấy hình của Lâm Thanh lập tức gọi cho tôi. Tuy nhiên cũng rất cho sếp thể diện, không định trực tiếp đến tìm."
Hàm ý là tốt nhất sếp nên khôn ngoan hơn và đích thân đưa đứa nhỏ đến gặp ổng.
Lục Thanh Hà là chuyên gia thời trang thuộc thế hệ ông nội Diệp Hiệt, Đan Tiêu có thể đạt được vinh quang ngày nay không thể phủ nhận công lao của ông ấy. Ngay cả chủ tịch độc đoán như Diệp Hiệt cũng chỉ có thể sắm vai một đứa cháu ngoan ngoãn trước mặt Lục Thanh Hà.
Tô Đại Bạch lại dụi dụi cổ tay Diệp Hiệt: "Meo, meo, meo!"
Một người rất khó nhằn sao? Để meo meo đi bán nhan sắc cũng được, meo meo tin tưởng anh.
Diệp Hiệt suýt bị chọc cho đau tim.
Bán sắc? Mèo nghĩ thứ quái quỷ gì vậy?
"Ông Lục là trưởng bối, sau khi Lâm Thanh về nước, lẽ ra nên đến thăm."
Diệp Hiệt ôm con mèo nói nhảm vào lòng xoa nắn:
"Còn có chuyện gì nữa không?"
Trợ lý Triệu nói: “Đều là chuyện nhỏ nhặt.”
Diệp Hiệt gật đầu: “Để ở đây, tôi từ từ xem xét.”
Trợ lý Triệu rời đi, Tô Đại Bạch thò đầu ra khỏi ngực Diệp Hiệt, vẫy vẫy măng cụt: “Meo, meo, meo.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của trợ lý Triệu lộ ra nụ cười nhẹ:
"Tạm biệt Đại Bạch."
Con mèo của sếp thực sự chữa lành, tiếc là không dám trộm về nhà.
Anh ta vừa đi, Tô Đại Bạch liền biến thành người.
Cậu ngồi trong vòng tay Diệp Hiệt, ngẩng đầu lên để lộ chiếc vòng cổ treo lỏng lẻo trên yết hầu:
“Trông đẹp không?”
Diệp Hiệt sửng sốt, ôm chầm lấy Tô Lâm Thanh, lao tới phòng nghỉ không có camera giám sát, rồi lập tức xóa dữ liệu ghi hình.
May mắn thay, chỉ anh có quyền truy cập camera trong văn phòng chủ tịch, Diệp Hiệt thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm Thanh!"
Con mèo này nhất định phải được dạy dỗ.
Tô Lâm Thanh lý lẽ đầy mình:
“Tui biết chỉ anh xem được camera, tui rất cẩn thận, không được gắt với tui, chỉ muốn cho anh xem vòng cổ đẹp không thôi, nếu không thì bảo Quân Ngự sửa. Anh dữ gì chứ?"
Diệp Hiệt chỉ nói hai chữ, mèo thì chống nạnh bắn rap, trông còn hung dữ hơn nhiều.
Diệp Hiệt tức giận nhéo mặt Tô Lâm Thanh:
"Ở ngoài đừng tùy tiện, cửa không khóa, nhỡ có người vào thì sao?"
Tô Lâm Thanh tức giận:
"Tui là mèo, ngoài cửa có người không còn không biết? Thú Hai Chân, đừng xúc phạm giác quan nhạy bén của mèo!"
Diệp Hiệt bị chốt họng, câm nín.
Tô Lâm Thanh làm bộ ấm ức ngẩng cái cổ dài trắng nõn lên, chỉ vào vòng cổ của mình.
Mau nhìn đây này! Mèo Lớn, anh có ý kiến gì không?~~~
Witaram: Dám ý kiến với trẫm?
Chú thích:
绩效: Hiệu suất. Trong các tổ chức như doanh nghiệp, nó thường được sử dụng để đánh giá mức độ hoàn thành công việc, nhiệm vụ và sự phát triển của nhân viên.
Sếp Diệp vốn là tư bản mà.