Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 21: CHỦ TỊCH DIỆP THÌ GHÊ RỒI!

Trước khi đi làm, Diệp Hiệt lần nữa kiểm tra lại những thứ cần thiết cho sinh hoạt của meo meo ở nhà.

Vân tay mở khóa cửa đã đổi, dù Tô Lâm Thanh trong dáng người hay mèo đều thuận lợi ra vào.

Điện thoại đã sạc đầy, pin dự phòng cũng thế, tránh việc cậu chơi điện thoại quá nhiều, mất liên lạc.

Phần mềm thanh toán trực tuyến của cậu đã liên kết thẻ tên anh, đề phòng việc nghịch ngợm dẫn đến khóa thẻ của chính mình và không thể mua đồ.

Định vị điện thoại di động đã bật, chỉ cần cậu không làm mất điện thoại, anh có thể dễ dàng dò vị trí...

Diệp Hiệt liệt kê rồi liệt kê, tựa như đã suy xét hết thảy mọi thứ, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy còn thiếu gì đó, mà lại không nhớ ra.

Cuối cùng, anh nhét viên nang máu vào miệng Tô Lâm Thanh đang nửa tỉnh nửa mê:

“Há miệng, nuốt xuống… đừng cắn ngón tay tôi.”

Mặc dù theo phán đoán của Tô Lâm Thanh, viên nang lần trước sẽ hết tác dụng vào ban đêm, nhưng cứ uống vào buổi sáng cho yên tâm.

Tô Lâm Thanh: "Meo."

Diệp Hiệt xoa xoa tóc trắng mềm mượt của Tô Lâm Thanh:

“Ra ngoài chơi nhớ nhắn tin địa điểm cho tôi.”

Tô Lâm Thanh mắt nhắm mắt mở, mất kiên nhẫn: "Ò."

Diệp Hiệt nói thêm:

"Định vị của điện thoại di động không chính xác lắm. Hôm nay tôi sẽ đặt làm một định vị mới. Em muốn đồng hồ hay..."

Tô Lâm Thanh mở to đôi mắt hai màu xinh đẹp nhìn Diệp Hiệt đầy khao khát:

"Vòng cổ!"

Diệp Hiệt: "...vòng cổ không đẹp lắm. Vòng tay thì sao?"

Tô Lâm Thanh kéo áo Diệp Hiệt bằng cả hai tay:

"Vòng cổ!"

Diệp Hiệt: "Vòng chân, hoa tai, nhẫn..."

Tô Lâm Thanh:

"Vòng cổ! Vòng cổ! Mèo nhà nhất định phải có vòng cổ! Bây giờ ra ngoài mà không có vòng cổ, bọn họ sẽ tưởng tôi là mèo hoang! Trên vòng phải ghi tên và số điện thoại của anh! Lỡ như tui bị đám người “bắt cóc thay vì mua”* tóm về thì phải làm sao?".

Bắt cóc thay vì mua... là cái trò quái quỷ gì vậy? Nghe nguy hiểm quá! Sao không có vòng cổ lại bị bắt cóc?

Diệp Hiệt do dự một lát rồi nói: "Được."

Vòng cổ thì hơi quá... làm thành dây chuyền thời trang vậy. Để lúc biến thành người không bị kỳ quặc. Thiết kế thế nào thì giao cho nhân viên là được.

Diệp Hiệt nghĩ đến Quân Ngự, kẻ muốn mèo của anh mặc quần áo bó sát mỗi ngày.

Quân Ngự đã nhiều lần sử dụng những mẫu thiết kế phóng khoáng và giản dị trong các buổi trình diễn. Bản thân hắn đi theo con đường kết hợp giữa thời trang và cuộc sống nên mới có thể trở thành nhà thiết kế chuyên dụng của Diệp Hiệt.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Lâm Thanh, đột nhiên hắn biến thành kẻ cố chấp, "Nhất định phải bó sát! Phải làm nổi bật, khoe trọn vòng eo và đường hông!"

Diệp Hiệt hoài nghi hành vi của Quân Ngự đếch liên quan gì đến thời trang hết, hắn chỉ đang thèm muốn thân hình mèo nhà anh.

Đầu óc Diệp Hiệt quay cuồng. Lần này cho Quân Ngự một cơ hội cuối cùng. Nếu vẫn dám thèm muốn cơ thể mèo nhà anh, anh sẽ báo chuyện này cho nóc nhà hắn dạy dỗ lại.

Trai thẳng cũng không được phép quấy rối mèo nhà anh.

"Tôi phải đi bây giờ. Ngủ dậy, nhớ chỉ gọi đồ ăn ở những nhà hàng mà tôi đã dặn. Tôi sợ đồ ăn ở nơi khác không sạch sẽ."

Diệp Hiệt liếc nhìn đồng hồ và nói:

"Ngủ tiếp đi"

“Ừa...”

Tô Lâm Thanh ngẩng đầu cọ cọ cổ tay Diệp Hiệt rồi tiếp tục lăn ra ngủ.

Diệp Hiệt chạm vào chỗ cậu vừa cọ, cân nhắc việc ngừng đeo đồng hồ, để mèo dụi không bị cộm.

Bây giờ mặt mèo không còn lông dày nữa, dễ bị trầy xước.

Nửa giờ sau khi Diệp Hiệt đi làm, Tô Lâm Thanh mới chậm rãi rời giường tắm rửa.

Meo meo thích tắm bồn

Da dẻ đẹp đẽ khỏe mạnh

Lông trắng bồng bềnh ngâm nước ấm

Măng cụt hồng đạp làn sóng trong. *

"Thật là, lúc tui ngủ anh không thể bế tui đi tắm sao? Còn muốn tui tự sấy tóc."

Tô Lâm Thanh thường xuyên ca cẩm về Mèo Lớn không đáng tin nhà mình.

Chỉ con mèo nào có làn da thô ráp và bộ lông dày mới có thể chịu đựng được sự chăm sóc thô bạo của Diệp Hiệt.

"Aiiiii! ~"

Tô Lâm Thanh nằm trên sofa, mông dẩu cao, eo và lưng uốn thành đường cong như cơn sóng nhấp nhô, duỗi người trong tư thế cực kỳ thoải mái,

"Ra ngoài!"

Tô Lâm Thanh tìm kính đổi màu, mũ và khẩu trang rồi ra ngoài chơi.

Bây giờ đã trở thành người rồi, tất nhiên phải ra ngoài ăn sáng.

Bữa sáng trong một khách sạn lớn chả có gì ngon. Dân mạng nói rồi, ngon nhất là đồ ăn bẩn hàng quán vỉa hè.

Bệnh tiêu chảy chỉ là một cái giá nhỏ phải trả cho việc thưởng thức những món ăn ngon.

Có rất nhiều thứ mèo không thể ăn nhưng con người lại ăn được hầu hết các loại thực phẩm, thế thì sao không ăn?

Ăn bẩn sống lâu.

Lúc mới bị ném vào thế giới này, cậu còn bới thùng rác nữa kìa.

Ra tới cửa, cậu nhìn chằm chằm đôi giày của Diệp Hiệt hồi lâu, rồi mới miễn cưỡng xỏ giày của mình vào.

Giày vừa chân đi mới thoải mái.

Ghét thật, tại sao Diệp Hiệt không mua giày cùng cỡ với cậu?

Không vừa thì kiên nhẫn chịu tí là xong chứ gì.

Hừ. Mèo Lớn quen được nuông chiều, không giống như tui.

Tô Lâm Thanh lại lầu bầu về Mèo Lớn của mình rồi hào hứng đi ra ngoài.

Hôm nay, bảo vệ khu dân cư phát hiện một người rất kỳ lạ.

Người đó hừng hực khí thế bước đến cổng khu, vai nhướn lên, nhẹ nhàng duỗi mũi chân ra ngoài, rồi nhanh chóng rụt chân lại.

Đầu nhân viên bảo vệ mọc lên cả rừng hỏi chấm.

Người này đang làm trò gì đây? Quan sát thêm xem sao?

Thế là bảo vệ chống cằm tiếp tục quan sát kẻ lạ mặt.

Tất nhiên, kẻ kỳ quái này chính là meo meo ở nhà vênh váo ra ngoài cụp đuôi.

Mèo cực kỳ tò mò, nhưng cũng rất thận trọng với những môi trường xa lạ và phải liên tục thử nghiệm trước khi dám vượt qua giới hạn.

Bởi vậy Tô Lâm Thanh không ngừng lặp lại động tác thò chân ra rồi rụt lại

Tui đi vào, tui đi ra, đi vào, lại đi ra... Liệu có thứ gì nhảy ra đánh tui không?

Tô Lâm Thanh chơi tới lui, bắt đầu nhảy ra nhảy vào bằng cả hai chân ở cổng khu, quên mất luôn mục đích ban đầu.

Còn bảo vệ thì nhìn thằng ngốc nhảy tưng tưng ở cổng mà quên cả chớp mắt.

Người này không nguy hiểm, mà bị thần kinh rồi.

Nên gọi bệnh viện hay cảnh sát? Hoặc lấy hết can đảm để xin cậu ta số điện thoại của người giám hộ?

Ngay lúc bảo vệ đang do dự, một ông lão tinh thần phấn chấn lăn lăn hai quả óc chó đồ chơi* trên tay, thong thả tản bộ về phía cổng khu.

Bảo vệ lập tức lao ra ngoài.

Ở gần đó không có ai nên hắn mới do dự. Khi có người đến, phải ưu tiên đảm bảo an toàn cho cư dân trong khu.

Ngay lúc hắn chuẩn bị tóm lấy Tô Lâm Thanh, ông lão hô to:

“Bạn nhỏ Tô, nhóc đến đây làm gì vậy?”

Bảo vệ sửng sốt: “Giáo sư Vương, ông biết cậu ta à?”

Là một nhân viên bảo vệ đạt tiêu chuẩn trong khu biệt thự cao cấp, đương nhiên hắn biết vị giáo sư già thường đi dạo quanh khu và chơi đàn.

Giáo sư Vương gật đầu:

“Đứa nhỏ nhà sếp Diệp các cậu đấy, không thường xuyên ra ngoài, chắc là cậu chưa từng gặp nhỉ.”

Khu biệt thự này là do Diệp Hiệt mượn việc công làm chuyện tư và bất động sản đương nhiên đứng tên Tập đoàn của Diệp Hiệt.

Bảo vệ lập tức rút tay lại: “Người nhà Ngài Diệp?”

"Ông Vương!"

Tô Lâm Thanh ngẩng đầu khi nhìn thấy ông lão từng gặp, chỉ số thông minh nhanh chóng khôi phục bình thường.

Cậu nhìn xuống chân mình, rồi nhìn nhân viên bảo vệ vừa lao ra ngoài, mới nhận ra hành vi của mình đã gây ra hiểu lầm. Bèn ngượng ngùng giải thích:

“Tôi muốn ra ngoài, nhưng trước đó chưa có ai ra ngoài nên tôi hơi sợ."

Tô Lâm Thanh chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai bị lệch:

“Tôi muốn nhảy thêm mấy lần nữa xem có giúp ích không.”

Giáo sư Vương vui vẻ nói:

“Bệnh của nhóc đỡ hơn rồi, bây giờ có thể tự mình ra ngoài à?”

Tô Lâm Thanh: "Tôi muốn thử xem."

Giáo sư Vương mỉm cười chỉ vào chân Tô Lâm Thanh:

“Bây giờ nhóc đang đứng ở ngoài rồi đó.”

Tô Lâm Thanh trợn to hai mắt, rồi xoay một vòng vui vẻ:

"Tôi nhảy ra ngoài rồi! Không sợ hãi, không khó chịu! Oa, thật lợi hại!"

Mèo này đã nhảy ra khỏi cổng và đến một lãnh thổ xa lạ!

Bảo vệ bối rối gãi đầu, chẳng hiểu cách hai già trẻ này giao tiếp.

Nhưng giáo sư Vương nói cậu ta là người nhà ngài Diệp, chắc là ổn thôi nhỉ?

Giáo sư Vương mỉm cười gật đầu:

"Ừ, rất tuyệt. Tiếp theo nhóc định đi đâu?"

Tô Lâm Thanh:

"Tôi muốn ra ngoài ăn sáng! Diệp Hiệt bảo tôi gọi đồ ăn về, nhưng tôi muốn ăn đồ ăn mới làm cơ!"

Giáo sư Vương nghiêm mặt:

“Ăn ở ngoài không sạch sẽ, sao hắn không thuê bảo mẫu cho nhóc? Tiếc chút tiền đó chắc?”

Tô Lâm Thanh lắc đầu:

“Diệp Hiệt và tôi đều không thích người lạ thường xuyên đến nhà.”

Giáo sư Vương nhớ tới bệnh sợ xã hội nghiêm trọng của cậu, thở dài:

"Cũng phải, thế bây giờ nhóc có thể đi quán ăn sáng một mình được không? Hay ta dẫn nhóc đi nhé."

Tô Lâm Thanh hỏi:

"Giáo sư Vương muốn đi dạy học à? Tới trường đại học sao?"

Hứng thú bừng bừng trào dâng phấn khích.

Tô Lâm Thanh nghe dân mạng nói rằng bữa sáng ở căng tin trường đại học rất rẻ và ngon, nhưng phải có thẻ sinh viên mới ăn được. Liệu cậu có thể vui vẻ ăn chực không?

Giáo sư Vương nghe cậu nhắc đến trường đại học, cho rằng cậu cuối cùng cũng có hứng thú với học tập, lập tức nói:

"Đúng vậy! Hôm nay trường đại học có buổi giao lưu văn hóa truyền thống, nhóc có muốn đến xem không? Nhưng mà có rất nhiều người lạ đó, liệu nhóc có sợ không?”

Tô Lâm Thanh đi tới kéo tay áo ông:

"Có ông Vương ở đây, tôi không sợ."

Mèo cậy gần người!

Người từng chơi với mèo đều có thể làm chủ nhân tạm thời!

Đều có thể nhờ cậy!

Giáo sư Vương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt Tô Lâm Thanh, ông vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu:

“Được rồi, ông Vương sẽ bảo vệ nhóc. Đi thôi, ta đưa nhóc đến trường đại học. Trước tiên hãy gọi điện cho Diệp Hiệt hỏi xem hắn đồng ý không.”

Giáo sư Vương cảm khái trong lòng, Tô Lâm Thanh giống như một đứa trẻ, mặc dù cảnh giác với người ngoài và môi trường xa lạ, nhưng chỉ cần bắt đầu tin tưởng ai đó, sẽ hết lòng tín nhiệm và dựa dẫm.

Hy vọng Diệp Hiệt có thể bảo vệ đứa trẻ này.

Tuy ông không phải là chuyên gia tâm lý nhưng ông biết một người tự kỷ cần bao nhiêu can đảm để bước ra ngoài. Bây giờ thật tốt khi Tô Lâm Thanh chủ động muốn đến trường đại học toàn người xa lạ. Liệu Diệp Hiệt có thể yên tâm hay không.

Tô Lâm Thanh gửi tin nhắn.

"Có thể anh ấy đang họp. Hôm nay vừa kết thúc kỳ nghỉ, ngày đầu tiên đi làm nhất định sẽ họp. Tôi sẽ nhắn tin trước..."

Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại reo lên.

Tô Lâm Thanh nhướng mày:

"A nhô! Diệp Hiệt! Không phải đang họp sao?"

Diệp Hiệt: “Đang họp.”

Tô Lâm Thanh nghiêng đầu:

"Vậy sao mà nghe điện thoại? Trên mạng nói không được phép nghe điện thoại trong lúc họp."

Diệp Hiệt: “Tôi là chủ tịch.”

Âm lượng điện thoại của Tô Lâm Thanh hơi lớn, cuộc trò chuyện giữa hai người bị bảo vệ và giáo sư Vương nghe thấy.

Bảo vệ im lặng quay người về phía cửa, khóe miệng giáo sư Vương hơi giật giật.

Vâng, Chủ tịch Diệp thì ghê rồi!~~~

Witaram: Chắc meo meo nghe dân mạng này rì viu đồ ăn đúng khum :)) Chú thích:

1. Từ gốc “绑架代替购买”: Bắt cóc thay vì mua sắm.

Mang nghĩa tích cực: Chiến lược nhặt mèo hoang về nuôi chứ không mua mèo ở shop. Chắc mọi người hiểu nó tốt chỗ nào ha.

2.

Gốc: “猫猫爱泡澡

皮肤好好

白毛浮温水

粉球拨清波。”

Phiên âm:

Miêu miêu ái phao táo

Bì phu hảo hảo

Bạch mao phù ôn thủy

Phấn cầu bát thanh ba.

(Có bạn nào muốn cống hiến bản dịch thơ không ạ? Mình tạm để dịch nghĩa)

Chế từ bài thơ Vịnh nga - Lạc Tân Vương.

Bài thơ này có hình ảnh một con ngỗng trắng đang đùa giỡn trong nước.

詠鵝

鵝鵝鵝,

曲項向天歌。

白毛浮綠水,

紅掌撥清波。

Vịnh nga

Nga nga nga,

Khúc hạng hướng thiên ca.

Bạch mao phù lục thuỷ,

Hồng chưởng bát thanh ba.

Dịch nghĩa

Cạp cạp cạp,

Cổ cong hướng lên trời mà hát.

Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,

Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.

https://youtu.be/WNcgIJIqtCM

3. Quả óc chó đồ chơi luyện tay: