Bản dịch đầy đủ tại: Boss nẫu ruột với sen quá trời!
Ngồi máy bay trong hình mèo và hình người là hai trải nghiệm khác nhau.
Mèo không có tế bào hình nón nhận biết màu đỏ, thiếu đi một trong ba màu cơ bản, thế giới trong mắt chúng ít sặc sỡ hơn so với con người.
Tầng tầng lớp lớp mây trắng được ánh dương nhuộm màu rất đẹp.
Mặt trời ẩn núp bên dưới, nhuộm biển mây thành ráng đỏ rực rỡ, quyến rũ Tô Lâm Thanh đến quên cả chớp mắt.
Tô Lâm Thanh kéo áo Diệp Hiệt với ánh mắt lấp lánh:
“Làm người thật tốt, meo”
Anh nhìn ánh đỏ phản chiếu trong mắt cậu, gật đầu cười khẽ.
Nhưng vẫn đeo kính râm cho cậu để ngăn các tia có hại gây bỏng võng mạc.
Tô Lâm Thanh lắc đầu, tháo kính xuống.
Diệt Hiệt lại đeo lên cho cậu.
Meo meo lại lắc đầu, tháo xuống.
Người và mèo đối mặt. Người nhìn mèo, mèo lườm kính. Không ai thèm thỏa hiệp.
Diệp Hiệt: “Mặt trời rất chói, đeo kính râm rồi ngắm.”
Tô Lâm Thanh: "Không! Kính râm làm mây xám xịt, xấu!"
Tô Lâm Thanh cảm thấy tủi thân:
"Khi còn là mèo, mọi thứ tui nhìn thấy đều xám xịt. Biến thành người rồi không muốn thấy mây màu xám nữa đâu."
Tô Lâm Thanh ngó Diệp Hiệt, rồi lại liếc Diệp Hiệt, cuối cùng cho anh đối mặt với cái gáy của cậu.
Mèo dỗi rồi, kiểu không dỗ nổi ấy!Diệp Hiệt buông kính râm xuống:
“Xem vài phút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.”
Tô Lâm Thanh: "Hứ!"
Diệp Hiệt: “Xuống máy bay phải đến bệnh viện khám mắt.”
Tô Lâm Thanh bực bội quay lại vỗ Diệp Hiệt một cái:
“Chỉ ngắm mây trời rực rỡ chút thôi! Ai thèm khám mắt! Rồi rồi biết rồi, Mèo Lớn lắm lời! "
Anh đeo kính râm lên ngả ghế ra ngủ, mặc kệ cậu cào loạn.
Mèo sợ cào hỏng anh nên cũng không dám dùng nhiều sức.
Đánh võ mèo quào mệt thật chứ. Cậu quào mười mấy cái đã thở hổn hển vì mất sức, chả còn tâm trạng vui vẻ ngắm trời mây rực rỡ.
Cậu cuỗm kính râm trên mặt anh đeo lên, rồi nằm xuống bên canh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cổ họng phát ra tiếng rừ rừ khe khẽ.
Diệp Hiệt liếc sang.
Bảo đeo kính vào, mèo không chịu. Tự đeo cho mình, mèo lấy mất.
Kiểu mèo hư đốn gì đây?
Anh đeo một chiếc bịt mắt hình mèo rồi ngủ tiếp.
Diệp Hiệt vừa động đậy, Tô Lâm Thanh liền tỉnh lại. Cậu tháo bịt mắt của Diệp Hiệt, thay đổi liên tục bịt mắt và kính để xem cái nào thoải mái hơn. Cuối cùng, cậu đeo bịt mắt trước rồi đeo thêm kính râm bên ngoài, tiếp tục ngủ ngon lành.
Diệp Hiệt: "..."
Anh bất lực, đành đội chiếc mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống để ngủ.
Tô Lâm Thanh lại cởi bịt mắt ra, thấy Diệp Hiệt đội cái mũ mà mình đã đội trước đó, không nảy sinh hứng thú gì mới nên yên phận ngủ tiếp.
Lúc máy bay hạ cánh, Tô Lâm Thanh còn ngái ngủ không chịu xuống. Diệp Hiệt thúc giục nhiều lần nhưng mèo cứ ườn ra, anh đành cõng cậu xuống máy bay.
Thấy anh cõng người trên lưng, nhân viên hải quan tưởng cậu bị bệnh, hỏi có cần gọi cấp cứu không.
Diệp Hiệt: “Không phải bệnh, chỉ là lười thôi.”
Tô Lâm Thanh đang nhắm hai mắt vỗ vào gáy Diệp Hiệt.
Đừng nói mèo lười biếng! Mèo là loài động vật siêng năng nhất!
Nhân viên hải quan cố nhịn cười::
"Anh không thể làm vậy. Chúng tôi cần kiểm tra từng người một."
Tô Lâm Thanh mở mắt: "Thật sao?"
Nhân viên hải quan nghiêm túc:
"Thật đấy. Hơn nữa, anh ấy là công dân Đông Hoàng nên chỉ cần đi qua hải quan. Cậu là công dân nước ngoài nên phải làm nhiều thủ tục hơn."
Tô Lâm Thanh lo lắng: "Nhưng tôi không biết làm."
Nhân viên hải quan: “Cứ làm theo hướng dẫn, rất đơn giản”.
Tô Lâm Thanh trượt khỏi lưng Diệp Hiệt, làm mặt tội nghiệp đáng thương kéo tay áo anh: “Tui mù đường, sẽ lạc mất.”
Có quá nhiều Thú Hai Chân xa lạ!
Đã làm mèo trăm năm, cậu ghét nhất là những con Thú Hai Chân lạ mặt! Thật khủng khϊếp!
Meo, meo, meo, meo! Con mèo này không muốn ở một mình đâu!
"Có thể mang... người giám hộ đi cùng."
Nhân viên hải quan nhìn Tô Lâm Thanh, suýt nữa thở gấp.
Đẹp điên đảo chúng sinh!
Nhân viên hải quan phải đối mặt với số lượng lớn người qua lại mỗi ngày. Có nam nữ xinh đẹp nào mà chưa từng gặp đâu?
Song hắn chưa bao giờ thấy một cậu bé đẹp trai nhường này!
Đối mặt với sắc đẹp, hắn vô thức mỉm cười chân thành hơn một chút: “Anh ấy có thể làm thủ tục hải quan cùng cậu .”
Tô Lâm Thanh thở phào, tươi cười nói:
"Cảm ơn anh trai! Diệp Hiệt, đi thôi!"
Tô Lâm Thanh kéo Diệp Hiệt đi, nhân viên hải quan vẫn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong hai tiếng "anh trai".
Khi xem video mạng, hắn vẫn luôn coi thường cách gọi "anh trai" dài, "anh trai" ngắn sặc mùi trà xanh và sen trắng. Chẳng hiểu sao vẫn có người mắc lừa cái giọng điệu buồn nôn như thế?
Bây giờ hắn đã giác ngộ. Vấn đề không phải cách gọi, mà là người gọi. Được thiếu niên xinh xắn gọi “anh trai”, dù là trai thẳng vẫn muốn dâng cho cậu mọi điều tốt đẹp nhất.
Lừa tình? Lừa tiền? Đếch quan trọng.
Quan trọng là một người nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy gọi tôi là anh trai! Anh trai... Aaa anh traiii ~!
"Hâm mộ ghê!"
"Sao cậu ấy không nói chuyện với tôi chứ."
"Mau lên đi. Phân tâm nữa tôi khiếu nại cậu đấy! Ôi, tôi cũng muốn nghe cậu nhóc gọi tôi là chị."
“Thành thật mà nói, nếu người đẹp trai như thế gọi tôi là dì thì tôi vẫn sôi trào nhiệt huyết.”
"Tôi bằng lòng làm mama fan của cậu ấy!"
“Oa oa oa, tóc trắng và mắt khác màu là “gu” đã khắc sâu vào gen của người Viêm Hoàng á!"*
“Đừng cái gì cũng đổ thừa cho gen, nhưng mà tôi thấy cái này đúng á...”
Đám nhân viên hải quan cười đùa rồi tiếp tục cặm cụi làm việc.
Tuy rằng vẫn mệt mỏi, nhưng nhan sắc vừa rồi đã xua tan nỗi khó chịu bực dọc do công việc nhàm chán và gặp phải kẻ ngốc, giúp tinh thần của họ thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Lâm Thanh, người đã chữa lành trái tim của các nhân viên hải quan, giờ đây bất ổn. Vì cậu lạc đường mất rồi.
Sao kéo tay áo Diệp Hiệt mà vẫn lạc đường?
Đương nhiên là vì anh cần đi vệ sinh, để cậu đợi ở cửa.
Tô Lâm Thanh gật đầu: "Tui tuyệt đối không chạy lung tung!"
Sau đó, cậu chả biết mình đang ở đâu luôn.
Tô Lâm Thanh ngơ ngác. Cậu không hề chạy loạn mà. Nhất định là mặt đất tự chuyển động, hoặc là cậu vô tình giẫm phải một cổng dịch chuyển nào đó.
Tô Lâm Thanh cắn bánh mì thịt bò nướng vừa quẹt thẻ mua.
Woa, ngon quá.
Rồi bây giờ cậu đang ở đâu nhỉ? Làm sao tìm được Diệp Hiệt?
Tô Lâm Thanh lấy điện thoại di động ra. Cậu nghịch điện thoại hết pin từ lúc còn trên máy bay, tìm Diệp Hiệt kiểu gì đây? Mượn điện thoại của một Thú Hai Chân xa lạ ư?
Mũi chân cậu chọt chọt đất, hai tay nâng bánh thịt bò nướng thổi phù phù. No bụng rồi tính tiếp.
Diệp Hiệt thấy cậu biến mất chắc chắn sẽ sốt ruột tìm kiếm. Cậu rất tự tin vào điều này.
Tất nhiên là Diệp Hiệt đang hốt hoảng vì đây cũng là lỗi của anh. Sao nhân vật trong truyện vẫn phải đi vệ sinh? Nhìn xem, mèo mất tiêu rồi! Anh rất hối hận.
Thường nói “Ba tên ngốc chạy rông”* và mèo cũng giống vậy. Sao anh lại tin khi nghe mèo nói "Tui tuyệt đối không đi lung tung".
Lẽ ra phải đeo vòng cổ và buộc mèo vào cửa. Anh vỗ trán thật mạnh để xua tan ý tưởng biếи ŧɦái.
Diệp Hiệt lấy điện thoại di động gọi cho Tô Lâm Thanh. Máy sập nguồn rồi. Mười lần gọi thì chín lần mèo nghịch điện thoại hết pin.
Anh hít một hơi thật sâu rồi hỏi từng người ở cửa nhà vệ sinh.
Ngoại hình của Tô Lâm Thanh rất nổi bật, nhưng lúc đó cậu đã đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai nên không có nhiều người chú ý.
Diệp Hiệt rất muốn hỏi, mấy người mù hết rồi hả? Dù mèo nhà anh đội mũ đeo khẩu trang thì vẫn đẹp trai nhất trong đám đông, sao lại không để ý!
Bất lực, Diệp Hiệt vừa hy vọng mèo sẽ chủ động liên lạc, vừa tìm kiếm quầy dịch vụ để phát thông báo tìm người.
Tô Lâm Thanh trốn vào một góc ăn xong bánh mì thịt bò nướng, lau miệng rồi đeo khẩu trang thì nghe thấy tiếng loa vang lên:
"Bạn nhỏ Tô Lâm Thanh, bạn nhỏ Tô Lâm Thanh, người giám hộ của cháu đang đợi ở quầy phục vụ số 11."
Tô Lâm Thanh làu bàu: "Tôi không phải trẻ con."
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện ra một người đeo kính gọng đen, khẩu trang, đội mũ lưỡi trai trông vừa mắt:
"Xin lỗi, cho hỏi quầy phục vụ số 11 ở đâu? Anh có thể đưa tôi đến đó không? Tôi sẽ trả tiền."
Thân thể đối phương cứng đờ khi bị tiếp cận, nhưng rồi hắn thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy nửa khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của người lại gần. Người đẹp nhường này nhất định không phải là fan cuồng của hắn.
"Xin lỗi, tôi không rảnh, tôi đưa cậu đến chỗ nhân viên, người ta sẽ dẫn cậu đến quầy phục vụ."
Hắn ôn hòa nói.
Vừa dứt lời, một người đột ngột giật chiếc mũ lưỡi trai của hắn xuống. Tô Lâm Thanh nhìn rõ động tác của cô ta nhưng tưởng họ là bạn nên không hành động.
"Là anh! Qua Cảnh Chi!"
Cô ta hét lên:
"Chị em đâu! Đúng là Qua Cảnh Chi đang ở sân bay này! Thông tin chuyến bay chúng ta mua là thật!"
Hắn kinh hoảng.
Tô Lâm Thanh phản xạ ngay lập tức, cậu vác hắn lên vai, sải bước đến lan can, "vυ't" một tiếng nhảy lên bục cao, rồi lại “vụt” một tiếng trượt xuống bên kia, hoàn toàn biến mất.
Fan cuồng giơ điện thoại không kịp chụp ảnh run rẩy thốt lên:
"Kung Fu... Đông Hoàng!"
~~~~
Chú thích:
炎黄人: Người Viêm Hoàng nha, không phải Đông Hoàng. Từ Viêm này chắc là chỉ hướng nam. (nghĩa khác: chứng viêm, rất nóng, quyền lực,..)
三傻撒手没: Ba đồ ngốc buông tay là biến mất. Nói về 3 giống chó kéo xe ngốc nghếch: Alaska, Husky, Samoyed. Thả tay/dây dắt ra là tăng động chạy loạn, mất hút...