Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 8: NHÓC MẶC ĐỒ CỦA DIỆP HIỆT!

Bản dịch đầy đủ tại: Boss nẫu ruột với sen quá trời!

Sợ Tô Lâm Thanh không tin, Diệp Hiệt lập tức gọi cho bộ phận quan hệ công chúng và luật sư yêu cầu rút bản thảo, xóa tìm kiếm thịnh hành và làm các thủ tục pháp lý.

Tôi, Diệp Hiệt, không phá sản cũng chẳng liên quan gì đến ngôi sao tên Văn Tễ.

Quân Ngự cạn lời:

"Ầy, thật sự không nể mặt Văn Tễ nhỉ, còn muốn báo cảnh sát nữa à?"

Diệp Hiệt: "Ý kiến

hay."

Anh lập tức yêu cầu luật sư gửi giấy ủy quyền có chữ ký. Đồng thời, báo cảnh sát xử lý tất cả tin đồn bịa đặt trên mạng về mối quan hệ với Văn Tễ.

Quân Ngự: "Trên mạng sắp náo nhiệt lắm đây, fan hắn nhất định sẽ chửi cậu là cặn bã."

Diệp Hiệt: "Chẳng liên quan, tôi chả thân thiết gì với hắn."

Quân Ngự muốn vặn lại, không thân gì chứ, cậu vẫn theo đuổi hắn từ hồi đi học cơ mà? Nhưng ngẫm kỹ lại, bất ngờ là hắn chẳng thể nhớ ra một ví dụ cụ thể nào.

Chẳng lẽ... hai kẻ dở người này thật sự không thân thiết? Lúc trước Diệp Hiệt chẳng thèm giải thích, bây giờ tin đồn đi quá xa thì không nhịn được nữa?

Chỉ số IQ vốn bị Thiên Đạo hạ xuống của Quân Ngự bắt đầu tăng lên 1+1-1+1, và cuộc giằng co bước vào hồi gay cấn.

"Được, tui tin anh."

Thấy Diệp Hiệt làm nhiều chuyện như vậy, Tô Lâm Thanh rốt cuộc ngừng dẩu mỏ.

"Diệp Hiệt, tui lại đói bụng."

Tô Lâm Thanh sờ bụng. Hóa hình rồi, meo meo rất nhanh đói.

Diệp Hiệt: "Em muốn ăn ở căng tin hay là muốn đi đo trước, qua kho may lấy vài bộ quần áo rồi ra ngoài ăn?"

Tô Lâm Thanh đánh trận trong lòng, cuối cùng sự hiếu kỳ chiếm thế thượng phong: "Tui chịu đựng được! Tui muốn ra ngoài ăn cơm!"

Mèo hiếm khi ra ngoài ăn, mà ở ngoài không thể ăn thức ăn của con người. Tô Lâm Thanh rất tò mò về những món ăn mà Diệp Hiệt nhận xét là "khá ngon".

Diệp Hiệt nói với Quân Ngự:

"Tạm thời giao cậu ấy cho anh. Lâm Thanh rất nhạy cảm, đừng hỏi linh tinh. Muốn biết điều gì hãy hỏi tôi, đừng nói vớ vẩn..."

Quân Ngự ngắt lời:

"Rồi rồi, thủng rồi. Tiểu Tô, đi theo anh nào."

Tô Lâm Thanh vẫn bất động.

Diệp Hiệt: "Lâm Thanh, đi đi. Nếu hắn chọc em khó chịu thì cứ đánh hắn một trận."

Tô Lâm Thanh gật đầu: "Được."

Quân Ngự cạn lời, tự hỏi liệu Diệp Hiệt có thay đổi hệ điều hành không, sao phong cách hiện tại cứ kỳ quái kiểu gì ấy? Ngoài việc nuông chiều mèo cưng, hắn chưa bao giờ thấy anh vô kỷ luật như vậy.

Thế nhưng... Quân Ngự liếc nhìn Tô Lâm Thanh, lại choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cậu. Ôi trời ạ, yêu chiều đứa trẻ xinh đẹp nhường này cũng là điều dễ hiểu.

Quân Ngự đưa Tô Lâm Thanh sang phòng nghỉ lấy số đo.

Diệp Hiệt tranh thủ bàn giao công việc để còn nghỉ phép.

Kỳ nghỉ không hoàn toàn thảnh thơi. Dù để lại hầu hết việc cho người khác nhưng sếp tổng vẫn phải xem hồ sơ hàng ngày và xử lý một số việc quan trọng từ xa. Sau khi nuôi mèo, hàng năm Diệp Hiệt đều đi du lịch, tránh nhốt mèo cưng thông minh ở nhà quá lâu, làm ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của nó. Cho nên kỳ nghỉ dưỡng này cũng thuận lợi như mọi lần.

Quân Ngự lấy số đo của Tô Lâm Thanh xong, không chọn quần áo luôn mà trịnh trọng hỏi:

"Em có muốn đến công ty làm người mẫu không? Anh nhất định có thể biến em thành "Muse" được yêu thích nhất trong giới thời trang!"

Tô Lâm Thanh hỏi: "Muse là cái gì?"

Quân Ngự: "Muse là nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, phụ trách nghệ thuật và khoa học."

Tô Lâm Thanh cau mày: "Tôi là nam!"

Quân Ngự: "Chỉ là phép ẩn dụ thôi. Em có hứng thú không?"

Tô Lâm Thanh kiên định: "Không."

Nhân lúc Diệp Hiệt bận làm việc, Quân Ngự tiếp tục dụ dỗ cậu:

"Nổi tiếng, giàu có và được hàng vạn người săn đón!"

Hắn lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng máy tính rồi bấm cho Tô Lâm Thanh xem. Nếu trở thành người mẫu và người phát ngôn của công ty, cậu sẽ nhận được bao nhiêu tiền trong một tháng.

Đây chính là lý do khiến Quân Ngự bị các chuyên gia thời trang chỉ trích. Dù sự thật là ai làm thời trang cũng cần rất nhiều tiền nhưng Quân Ngự là kẻ duy nhất không thèm ra vẻ cao sang. Hắn nói về thời trang cứ như con buôn sặc mùi tiền. Quá phàm tục!

Mà lúc này, Quân Ngự không thèm bàn về lý tưởng hay mục tiêu mà chỉ nhấn mạnh lợi nhuận. Trẻ em tuổi này chắc chắn không kìm lòng được với tiền bạc.

Nhưng Tô Lâm Thanh lại có thể, cậu thắc mắc:

"Là Diệp Hiệt phát tiền lương à?"

Quân Ngự nói: "Có thể nói như vậy."

Tô Lâm Thanh cau mày: "Thế là ra tay trái vào tay phải à?"

Quân Ngự: "Thật ra, số tiền này không thể coi là Diệp Hiệt đưa cho em. Vì tài sản của công ty và tài sản cá nhân của Diệp Hiệt hoàn toàn khác nhau."

Tại sao Tiểu Tô lại nói tiền của Diệp Hiệt cũng là của cậu nhóc? Có chuyện mờ ám!

Tô Lâm Thanh: "Tôi không hiểu, để tôi hỏi Diệp Hiệt."

Quân Ngự đỡ trán cười khổ. Lừa Tiểu Tô đi làm thật khó khăn. Nếu Diệp Hiệt bằng lòng, hẳn đã thông báo để hắn dẫn Tiểu Tô đi gặp mọi người thay vì giấu nhóc đi. Quân Ngự thở dài, nhưng không bỏ cuộc.

Còn một chặng đường dài phía trước, nhất định hắn sẽ thuyết phục được Diệp Hiệt. Khuôn mặt, dáng người, phong thái và đôi mắt hai màu bẩm sinh của Tiểu Tô sẽ bị lãng phí nếu không tham gia giới thời trang.

Quan sát Tô Lâm Thanh ở cự ly gần, Quân Ngự phát hiện ra đôi mắt của cậu hoàn toàn là dị sắc tự nhiên chứ không phải kính áp tròng.

Thậm chí còn thắc mắc liệu tóc của cậu có phải do di truyền không. Nhưng Tô Lâm Thanh khăng khăng tóc mình từng nhuộm, nên hắn đành cho rằng mái tóc kia được nhuộm rất tự nhiên.

Tạm thời không lừa nổi Tô Lâm Thanh, Quân Ngự bèn an phận chọn quần áo. Trong công ty có rất nhiều hàng mẫu, hắn phối cho cậu hơn chục bộ trang phục xuân hạ thu đông, càng phối càng trào dâng cảm hứng.

Tiếc là Tô Lâm Thanh còn phải ra ngoài ăn cơm. Cậu liên tục thúc giục, Quân Ngự đành tạm gác lại cảm hứng của mình, thay quần áo cho cậu từ trong ra ngoài, càng thay sắc mặt hắn càng xấu đi.

Cái tên Diệp Hiệt lười biếng kia đã nhờ hắn thiết kế trang phục cho mình. Bây giờ Quân Ngự mới để ý, quần áo trên người Tô Lâm Thanh rõ ràng là của Diệp Hiệt. Cả trong lẫn ngoài! Cả tất và qυầи ɭóŧ!

Mối quan hệ của họ rốt cuộc là gì thế?!

Tô Lâm Thanh ôm quần áo nói:

"Tôi tự mặc được."

Nhân tính của cậu online rồi, hiện giờ là một nhóc thẹn thùng.

Quân Ngự cố gắng mỉm cười:

"Được thôi. Nếu có gì không biết mặc thì cứ hỏi tôi."

Tô Lâm Thanh lẩm bẩm:

"Tôi đâu có ngốc, sao không biết mặc quần áo chứ?"

Cậu vội vàng mặc đồ.

"Hừm, hơi chật, tôi không thích."

Diệp Hiệt ôm máy tính vào phòng thay đồ, vừa làm việc vừa giúp Tô Lâm Thanh chọn quần áo:

"Chật à? Kích cỡ không vừa sao?"

Tô Lâm Thanh vung tay đá chân:

"Chật quá, khó cử động."

Diệp Hiệt nói với Quân Ngự:

"Đổi cho em ấy một bộ quần áo rộng rãi, dễ di chuyển hơn."

Mặt Quân Ngự viết đầy lời từ chối. Với thân hình nhỏ nhắn cân đối đạt tỉ lệ vàng, cậu đòi tôi đổi quần áo bó sát làm nổi bật đường nét cơ thể thành đồ rộng thùng thình á hả? Biến đi, đồ mù thời trang!

Dù sao thì sếp Diệp mù thời trang vẫn là ông chủ của Quân Ngự.

Dối lòng đến mấy, hắn vẫn phải đưa cho Tô Lâm Thanh một bộ quần áo khác. Yêu cầu của Tô Lâm Thanh rất thấp, thoải mái, rộng rãi và dễ vận động, tốt nhất là có thể vượt nóc băng tường.

Quân Ngự rối rắm.

Sếp Diệp mù thời trang lại ra lệnh:

"Tìm cho Lâm Thanh một ít quần áo và giày thể thao bình thường."

Quân Ngự suýt chết chìm bởi gu thẩm mỹ tệ hại của Diệp Hiệt.

Mịa nó, sao không tự mình chọn đại vài bộ đồ thể thao đi, gọi chuyên gia thiết kế thời trang đến làm gì? Quân Ngự bực bội tìm cho Tô Lâm Thanh một bộ đồ thể thao bình thường.

Tô Lâm Thanh rất hài lòng.

Diệp Hiệt nhìn vẻ mặt hài lòng của cậu, cũng rất hài lòng.

Chỉ có Quân Ngự đầy bất mãn. Nhưng ý kiến

của hắn bị bỏ ngoài tai.

Tô Lâm Thanh vung tay đá chân, rồi lộn ngược một cái:

"Đồ này tốt nha."

Quân Ngự sửng sốt:

"Diệp Hiệt, cậu tìm được kho báu này ở đâu vậy? Định dẫn nhóc ấy vào giới giải trí à?"

Diệp Hiệt khẳng định:

"Người thân của tôi không tham gia vào ngành giải trí hay thời trang".

Quân Ngự hít sâu một hơi:

"Cậu không thấy lãng phí sao?"

Diệp Hiệt nghiêm túc hỏi:

"Anh cảm thấy khuôn mặt của tôi có phù hợp với giới giải trí không?"

Quân Ngự lập tức nói:

"Giới giải trí xứng sao, cậu vào giới thời trang đi!"

Diệp Hiệt: "Dẹp đi. Trả lương cho giới thời trang mấy người hợp với tôi hơn đấy."

Quân Ngự: "..."

Hay lắm, chặn họng hắn rồi. Nhưng hắn lập tức tìm ra sơ hở.

"Cậu trả lương cho tôi thì liên quan gì tới Tiểu Tô?"

Diệp Hiệt: "Tôi nuôi Lâm Thanh. Tôi giàu thì em ấy thiếu gì tiền."

Quân Ngự: "..."

Ý gì đây? Nhóc con chẳng phải là họ hàng của cậu ư? Sao nói như kiểu bao nuôi người tình nhỏ vậy?

Quân Ngự quay đầu, nghiêm túc nói:

"Tiểu Tô, đừng nghe cậu ta nói bậy, mỗi người phải có sự nghiệp riêng của mình. Tiền tự mình kiếm luôn đáng trân trọng hơn là tiền ngửa tay xin."

Tô Lâm Thanh nghiêm túc:

"Nhưng mà tôi chưa bao giờ đòi tiền, là Diệp Hiệt chủ động đưa mà."

Từ lúc Mèo Lớn biết cậu rất thông minh, đã đưa cậu một thẻ tiết kiệm, hàng tháng và ngày lễ đều chuyển tiền vào. Nuôi một con mèo tốn bao nhiêu tiền? Đối với Tô Lâm Thanh, tiền chỉ là con số, hoàn toàn vô dụng.

Diệp Hiệt xoa đầu Tô Lâm Thanh:

"Hắn chưa từng cho người khác tiền, cứ tưởng ai cũng giống mình, đừng để ý đến hắn."

Tô Lâm Thanh kinh ngạc:

"Quân Ngự, anh keo kiệt thế. Không cho vợ con tiền luôn hả?"

Quân Ngự: "Tôi..."

Diệp Hiệt ngắt lời:

"Đúng vậy, hắn không hề đưa tiền cho vợ con."

Vợ của Quân Ngự cũng rất giỏi kiếm tiền. Hai người gửi tiền vào tài khoản chung để chi tiêu cho gia đình và nuôi dạy con nhỏ, những khoản khác thì tự tiêu tiền cá nhân. Còn đứa trẻ... nó mới học bò, chưa dùng tiền.

Tô Lâm Thanh liếc Quân Ngự một cái đầy khinh thường.

Quân Ngự vừa định giải thích thì Diệp Hiệt nhét cuốn sổ vào tay hắn, kéo Tô Lâm Thanh đi. Anh đã bàn giao xong công việc, có thể nghỉ làm ngay.

Diệp Hiệt vừa đi vừa lải nhải liên tục:

"Hắn lừa đấy, đừng nghe. Làm người mẫu nổi tiếng không có quyền riêng tư. Nếu em muốn kiếm tiền, tôi sẽ dạy em."

Tô Lâm Thanh: "Tui không muốn làm việc. Anh muốn tui làm việc sao?"

Diệp Hiệt: "Tôi không muốn, nếu em cảm thấy công việc thú vị thì tôi sẽ dạy em."

Mèo biến thành người rồi, có thể tư tưởng sẽ khác so với lúc làm mèo. Có lẽ cần phải nỗ lực để nhận ra giá trị bản thân và nâng cao cảm giác thành tựu. Chỉ cần Tô Lâm Thanh muốn, Diệp Hiệt sẽ không kiềm chế cậu.

Tô Lâm Thanh trầm tư. Mèo Lớn muốn mình tự kiếm thức ăn cho mèo sao? Trên mạng bảo đây là một kiểu nhắc khéo rằng cậu nên tự kiếm cơm. Cư dân mạng đều nói vậy đó. Chứ người bình thường ai lại để mèo ra ngoài kiếm tiền?

Quả nhiên, Mèo Lớn...

Meo, cho dù không phá sản thì cũng hết tiền nuôi mèo rồi!

Tô Lâm Thanh cau mày. Bây giờ cậu là mèo nhà không phải mèo hoang. Mèo nhà ở yên trong nhà, chẳng thèm ra ngoài mỗi ngày. Có cách nào nằm nhà mà vẫn kiếm được thức ăn cho mèo nhỉ? Livestream thú cưng dễ thương à?

Nhìn thấy Tô Lâm Thanh nhăn nhó, Diệp Hiệt vội vàng đưa tay xoa xoa nỗi lo lắng giữa hai đầu lông mày cậu:

"Đang suy nghĩ gì vậy? Cau mày chặt thế."

Tô Lâm Thanh: "Muốn ăn gì?"

Nếu không nói chuyện mình đang phát sầu với việc tự kiếm thức ăn, Mèo Lớn sẽ giả vờ ổn trước mặt mình. Nếu nói Mèo Lớn chẳng nuôi nổi một con mèo, lòng tự trọng của Mèo Lớn sẽ bị tổn thương.

Diệp Hiệt thở dài:

"Lát nữa rồi chọn. Không có thực đơn thì nghĩ được gì chứ."

Tô Lâm Thanh gật đầu: "Ò."

Thắt kỹ dây an toàn giúp Tô Lâm Thanh, Diệp Hiệt nói:

"Đừng để bụng lời Quân Ngự. Mối quan hệ của chúng ta khác với mọi người. Tôi nuôi em và em trông nhà. Nếu em muốn kiếm tiền cho vui thì báo trước, tôi sẽ sắp xếp giúp em. Tôi đã nhờ người làm chứng minh nhân dân. Em sẽ sớm có thẻ căn cước của mình. Đến lúc đó, tôi sẽ mở thẻ ngân hàng và chuyển tiền tiêu vặt cho em..."

Diệp Hiệt lảm nhảm, lảm nhảm.

Tô Lâm Thanh che lỗ tai lại. Nhức đầu, không muốn nghe.

Diệp Hiệt đã quen với việc mèo ngoảnh tai đi hoặc nhét đầu vào gối mỗi khi anh cằn nhằn. Anh phớt lờ sự từ chối của cậu và tiếp tục lải nhải. Mèo của anh biến thành người, có quá nhiều chuyện cho anh lải nhải. Thế là Diệp Hiệt vừa lái xe vừa độc thoại.

Xuống xe, Tô Lâm Thanh mệt mỏi héo rũ đến quên sạch lo lắng.

Cậu đã tra tin tức về Mèo Lớn trên mạng. Dân mạng nói rằng Mèo Lớn là một sếp tổng lạnh lùng điển hình. Anh nói từng chữ một, ngôn từ tinh giản đến mức sắp thành thể Văn Ngôn* luôn rồi.

Cái rắm ấy!

Mèo Lớn nhà cậu toàn kể lể dông dài, quá phiền phức!

Tô Lâm Thanh liếc rồi lại liếc Diệp Hiệt.

Diệp Hiệt đang xem thực đơn: "Làm sao?"

Tô Lâm Thanh vươn tay ra, coi cánh tay Diệp Hiệt như trụ mài móng mà cào cào:

"Hừ, ghét anh, cào anh."

Tim Diệp Hiệt đập lỡ một nhịp, anh vội giả vờ thờ ơ, tiếp tục xem thực đơn.

~~~~

Chú thích: Hán cổ và Hán hiện đại còn được gọi là Văn Ngôn và Bạch Thoại.

Ngôn ngữ viết thời xưa, tức văn Văn ngôn, có đặc điểm là tách rời với văn nói, hành văn ngắn gọn súc tích, dùng chữ rất chọn lọc, ý nghĩa thâm thúy, ngữ pháp cũng khác với văn nói.