Ông Mao nghe xong câu này, lại nhìn Tô Quân Quân từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lúc này mới cười nói: “Nói như thế, chúng ta cũng có thể xem là hàng xóm cũ. Cũng không biết cháu còn nhớ chuyện hồi nhỏ không, cháu khi còn bé, ông còn từng mua kẹo cho cháu.”
Tô Quân Quân miễn cưỡng cười nói: “Khi đó cháu còn nhỏ quá, nhớ không rõ lắm.”
Ông Mao thở dài: “Cũng đúng, cháu khi bị đón đi, hình như mới năm sáu tuổi. Chớp cái đã mười mấy năm, mẹ cháu nếu biết cháu lớn lên tốt như này, cũng sẽ vui mừng. Đúng rồi, mấy năm nay, Quân Quân, cháu sống tốt không?”
Tô Quân Quân gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm ạ. Sắp tới phải đi học đại học, chỗ bên này gần trường học gần, cháu liền thu dọn đồ đạc về ở.”
Thấy cô không muốn nói đến chuyện về Tô gia, Mao lão cũng không tiếp tục muốn hỏi sâu, chỉ là bảo: “Về đây sống cũng tốt, mấy năm nay, tiểu khu này cũng coi như địa thế không tồi, bên ngoài là nhà ga, tàu điện ngầm cũng không xa, đi đâu cũng rất tiện lợi.”
Tô Quân Quân gật đầu, hai người câu được câu không nói chuyện một ít chuyện cũ ngày xưa, cứ như vậy dọc theo đường đi đến tầng 9.
Tới trước cửa nhà , Tô Quân Quân mới nhận lại đồ từ trong tay ông Mao. Nói câu cám ơn, liền quay đi về nhà.
Ông Mao muốn nói lại thôi nhìn bóng dáng Tô Quân Quân liếc mắt một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Cuối cùng chỉ phải thở dài, xoay người đi về nhà.
*
Sau khi đóng cửa, ông Mao có chút phiền lòng bực bội táo bạo đi quanh quanh trong nhà.
Con nhóc cách vách nhìn thì hiền hoà, nhưng thật ra tâm phòng bị nặng.
Mao gia thật vất vả kéo mặt xuống, chủ động cùng cô nói chuyện bắt quan hệ. Nhóc con kia tuy ngoài miệng tuy rằng lễ phép, nhưng cũng không chịu chủ động mời hắn ăn cơm trưa. Như này không khỏi hơi hơi keo kiệt.
Một con cá trắm cỏ to như vậy, một mình cô lại ăn không hết. Để đồ ăn hỏng không tốt nha.
Ở lúc ông lão Mao một mình lải nhải, một mùi hương của cá mê người xuyên thấu bay từ nhà cách vách bay ra.
Cái mùi kia giống như cái móc, hung hăng mà câu đến con trùng ham ăn trong bụng ông Mao.
Mao gia dùng sức mà hít hít cái mũi, do dự có nên lại tìm cái cớ đi gõ cửa cửa nhà hàng xóm, thuận tiện cọ cọ ăn ké bữa cá.
Nhưng nói như nào thì hắn cũng đã một đống tuổi, thận phận để ở đó, thật sự không có được mặt dày như vậy.
Đang lúc do dự, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Ông Mao hai ba bước đi đến cửa, tâm trạng buồn phiền mở cửa thấy Tô Quân Quân bưng một cái hộp cơm đứng bên ngoài.
Không đợi ông Mao nói chuyện, Tô Quân Quân liền mở miệng nói.
“Ông Mao, cháu vừa mới dọn lại đây ở, cũng không có đồ gì tặng được, làm một bàn sủi cảo cá đưa cho ông nếm thử đi.”
Ông Mao xuyên thấu qua hộp cơm ngửi được cái mùi hương kia, thiếu chút nữa chảy nước miếng ròng ròng xuống. Trong miệng hắn lại nói: “Như này không tốt lắm đâu? Mình cháu ăn xong cũng được rồi.”
Tô Quân Quân lại cười nói: “Ông cũng bảo, trái phải đều là hàng xóm, về sau cần giúp đỡ nhau nhiều mà. Ông cũng đừng khách khí.”
Ông Mao lúc này mới nhận lấy hộp cơm, cười nói: “Vậy được thôi, lão đây nhận lấy vậy.”
“Vâng, vậy cháu đi về ạ.”
Ông Mao nhìn theo Tô Quân Quân vào nhà, lúc này mới đóng cửa lại, cầm hộp cơm đến trước bàn, mặc kệ nói như nào, hắn cũng coi được như ý nguyện rồi.
Mở hộp cơm ra thấy, tầng trên cùng là sủi cảo cá được sắp xếp thẳng hàng chỉnh chỉnh tề tề, làm từ thịt cá trắm cỏ. Tầng dưới là đựng đầy một bát canh cá màu trắng ngà, nấu từ đầu, đuôi với xương cốt của cá trắm cỏ nấu thành.
Cũng không biết, nhóc con kia làm kiểu gì được, giống như chủ cần cá tới trong tay nàng, đều sẽ trở nên phi thường ngon.
Mao gia gia ngửi cái mê người mùi hương kia, cuối cùng bất chấp chuyện khác, lấy đũa ra ăn thoả thích lên.
Ông Mao thế nào cũng coi là người từng trải , muốn nói quán ăn năm sao, đầu bếp nổi tiếng làm được cá, hắn cũng không phải không ăn qua. Người có khả năng làm cá tươi ngon được như vậy, lại rất là hiếm thấy.
Mấy năm nay, Mao gia là quyết tâm, muốn lui ra ngoài. Hắn vốn tính ẩn lui, sống mấy năm thanh tịnh, thuận tiện dưỡng lão. Nào nghĩ đến, cách vách bỗng dưng chuyển đến một người đầu bếp am hiểu làm cá.
Xem ra sau này, không thiếu mặt dày đi ăn ké rồi.
--------
Tác giả: Khụ khụ, nam chính không béo, nhưng là gấu trúc thẩm mĩ là mặt tròn, cho nên mặt nam chính đường cong khá hài hoà.
Có thể tự não bổ ra mặt trẻ con phì tổng tài gì gì đó.
Sau đó bổ sung câu cuối, gấu trúc thật ra là mắt cận thị, rất nhiều lúc là dựa vào mùi vị (khí vị) để phân biệt.
---------
#Lưu ý: Do một chương quá dài, tầm hơn 2000 chữ trở lên, mình mới edit nên hơi non tay mà có quá nhiều từ chuyên môn về nấu ăn nên sau mình sẽ tách chương ra tầm hơn 900 chữ trở lên một chương. LOVE YOU ALL