Nồi nước lẩu chậm rãi chuyển thành màu trắng ngà, các loại nấm rừng và món ăn hoang dã quyện vào nhau trong nồi nước sôi trào tạo nên một mùi hương mê người tràn ngập trong không khí.
Tô Quân Quân mặc tạp dề, nhìn nồi nấm dại không khỏi có chút mê mang. Kì thật, một tháng trước, cô không phải Tô Quân Quân của hiện tại.
Ngày đó, vào một ngày trời trong nắng ấm, cô liền cõng sọt tre lên núi hái nấm . Không đến nửa ngày, cô liền hái được đầy một sọt .Tô Quân Quân quyết định xuống núi trở về làm 1 nồi canh nấm, ngon lành mà ăn một bữa thì dưới chân nổi lên một trận chấn động mạnh , mặt đất như vỡ ra, cả toà núi rung chuyển kịch liệt.
Tô Quân Quân chưa kịp phản ứng, dưới chân liền bước hụt, trước mắt tối sầm, không biết chuyện gì nữa.
Lần nữa mở mắt, cô liền biến thành nữ phụ một cuốn tiểu thuyết cùng tên cô. Quyển tiểu thuyết kia cô cũng mới mới xem qua, tên là “Hắc báo ôn nhu”, là 1 kiểu truyện ngôn tình.
Nữ chính Tô Ôn Nhu tên cũng như người là 1 người ôn nhu, lương thiện, có tay nghề nấu nướng rất cao siêu.
Phàm là người ăn qua đồ của Tô Ôn Nhu làm, bất luận là nam nữ già trẻ, đều yêu thích không thôi. Hoặc sinh hảo cảm, theo đuổi hoặc cùng Tô Ôn Nhu trở thành bạn tốt. Người lớn tuổi thì đối xử với cô như cháu gái mình. Mỗi khi Tô Ôn Nhu gặp khó khăn luôn có người giúp đỡ. Mỗi bước đi của cô đều rất thuận lợi.
Trong sách, người thích Tô Ôn Nhu rất là nhiều, ấm áp có, lạnh lùng có, dịu dàng ấm áp, tổng tài bá đạo,... Chỉ tiếc Tô Ôn Nhu mang chí hướng cao, những người bình thường không thể đuổi kịp bước chân của cô, riêng chỉ có nam chính Hắc Viêm - người thú, có thể biến thân thành báo đen mới có thể cùng Tô Ôn Nhu đi đến cuối cùng.
Người thú có hai loại hình thái là hình người và động vật, có thể tự do thay đổi hình dạng bên ngoài. Người thú số lượng vô cùng thưa thớt. Bọn họ che dấu tung tích, sinh sống ở thế giới loài người tạo nên các gia tộc lớn bé khác nhau.
Nam chính Hắc Viêm ở trong xã hội loài người có một phương sự nghiệp to lớn, tiếp quản công ty đa quốc gia. Đồng thời hắn đến từ gia tộc cổ xưa, có được huyết mạch cao quý.
Ngày thường, Hắc Viêm là một tổng tài bá đạo, quản lí công ty, sinh hoạt giống như người bình thường.
Vào mỗi đêm trăng tròn, hắn sẽ biến thân thành báo đen thật lớn, chạy tới rừng rậm ngoại ô thành phố, đứng trên cao nhìn xuống nghìn mạng sống phía dưới. Hắc Viêm đối với người bình thường vô cùng tàn khốc vô tình, hắn cũng chỉ xem nhân loại như là phạm vi săn thú của mình. Nhưng cố tình hắn lại yêu Tô Ôn Nhu, chỉ đối với cô khác biệt, hắn làm tất cả cũng chỉ để đổi lấy được nụ cười của Tô Ôn Nhu.
Tiểu thuyết cũng được coi như ngọt sủng. Chỉ trừ bỏ Tô Quân Quân - nữ phụ ác độc không ngừng chơi xấu. Tô Quân Quân là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Ôn Nhu, cô so Tô Ôn Nhu nhỏ hơn nửa tuổi lại cùng chị mình tính cách trái ngược hoàn toàn. Tô Quân Quân là người ích kỉ, vô tình, cô luôn cướp đoạt đồ của Tô Ôn Nhu, trừ bỏ đoạt nam nhân cô ta còn cùng Tô Ôn Nhu đoạt quyền thừa kế khách sạn Tô gia.
Tô Ôn Nhu niệm tình chị em nên luôn chịu đựng Tô Quân Quân nhưng Tô Quân Quân luôn hãm hại Tô Ôn Nhu hết lần này đến lần khác. Hắc Viêm biết chuyện nên rất tức giận, hắn hoá thành hắc báo, đem Tô Quân Quân vào rừng rậm cắn chết.
Nghĩ tới cảnh hắc báo mở miệng to, cắn đứt yết hầu con mồi, da đầu Tô Quân Quân không khỏi có chút tê dại.
Cũng may thời điểm cô xuyên tới còn sớm, nguyên chủ mới tròn 18 tuổi, tuy rằng đối với mối tình đầu của bạn trai chị gái mình - Lưu Tử Hàn có chút tâm tư nhưng chưa kịp xuống tay.
Việc đầu tiên Tô Quân Quân làm đó là thiêu hủy cuốn nhật kí của nguyên chủ, cùng với thư tình viết cho Lưu Tử Hàn. Hủy diệt xong chứng cứ, Tô Quân Quân mới tạm thời yên tâm.
Chỉ cần cô không cùng nữ chính đoạt nam nhân, không tự mình tới cửa tìm đường chết, mặc kệ như thế nào Tô Ôn Nhu cũng là chị của cô. Dù anh rể không xem ai ra gì thì cũng phải nể mặt nhà mẹ đẻ của vợ vài phần. Liền tính Hắc Viêm muốn ăn thức ăn hoang dã đỡ thèm, phỏng chừng cũng không xuống tay với cô em vợ vô tội.
Việc cấp bách hiện tại của Tô Quân Quân chính là tránh Tô Ôn Nhu và Lưu Tử Hàn, chờ đến tháng 9, trường học liền khai giảng. Đến lúc đó, cô sẽ ở trọ ở trường, có 4 năm thời gian xa cách Tô Ôn Nhu. Tô Quân Quân tin tưởng, bằng với tài nấu nướng của mình sẽ tìm được công việc thích hợp. Cô sẽ không giống nguyên chủ, một hai chiếm quyền thừa kế khách sạn Tô gia. Tô Quân Quân vừa suy nghĩ rõ ràng, vừa vặn ở trong TV thấy được 1 cái quảng cáo “Cao thủ ở dân gian - trù nghệ đại thi đấu” tìm kiếm những người yêu thích mĩ thực cùng với tài nghệ nấu ăn cao siêu, tiến hành 1 hồi thi đấu, tiền thưởng là 100 vạn tệ( 3.286.860.000 VNĐ). Tô Quân Quân không có tiền, liền báo danh tham gia cuộc thi nấu ăn này.
Đương nhiên, việc này còn phải cùng nói với người Tô gia trước đã. Tô gia có 4 người, Ông Tô là người cuồng công việc, cơ hồ đem tất cả sức lực của mình đặt vào công việc ở khách sạn. Bà Tô qua đời sớm, ông ngại phiền toái nên không cưới vợ khác. Ngược lại dưỡng tình nhân ở bên ngoài.
Ngày thường ông Tô rất ít ở nhà, Tô gia có việc lớn bé gì đều do con nuôi Tô Dật Phong xử lí. Tô Dật Phong năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chính thức làm việc tại khách sạn Tô gia. Tô Dật Phong rất bận trên cơ bản không phải mỗi ngày đều về nhà. Chỉ là, tầm mắt hắn luôn không tự chủ được mà theo đuổi Tô Ôn Nhu, cũng không phải quá chú ý Tô Quân Quân.
Tô Quân Quân đem việc mình tham gia cuộc thi nói với Tô Dật Phong. Tô Dật Phong cũng chỉ miễn cưỡng nói vài câu, dặn dò Tô Quân Quân không được ở bên ngoài làm mất mặt Tô gia, cũng đừng gây hoạ.
Nếu Tô Quân Quân vẫn là nguyên chủ, chắc chắn sẽ vì anh cả lạnh nhạt mà buồn rầu. Rõ ràng đều là người nhà họ Tô, đều là em gái nhưng trong mắt Tô Dật Phong chỉ có Tô Ôn Nhu, luôn bỏ qua cô.
Nhưng xem qua nguyên tác Tô Quân Quân lại biết, Tô Dật Phong căn bản không tính là anh cả. Hắn đã sớm biết thân thế của mình, hơn nữa vẫn luôn đối với Tô Ôn Nhu có tình cảm khó có thể mở miệng. Tô Dật Phong một lòng thích Tô Ôn Nhu, nhưng hắn cũng biết việc này vi phạm lẽ thường tình, sẽ bị mọi người khiển trách. Nhà họ Tô cũng coi như là gia tộc quyền quý, không thể thừa nhận truyện gièm pha như thế này.
Rơi vào đường cùng, Tô Dật Phong chỉ có thể kiềm chế tình cảm của mình. Hắn luôn muốn đến gần Tô Ôn Nhu, độc chiếm lấy cô, nhưng không thể không đem du͙© vọиɠ trong lòng áp xuống. Cái cảm giác cầu mà không được vẫn luôn tra tấn Tô Dật Phong. Cho nên hắn nóng lạnh thất thường, trừ với Tô Ôn Nhu thì đối với người khác luôn lãnh khốc vô tình.
Tô Quân Quân đối với người “anh tốt” này thật sự không thể nào tôn trọng nổi, tự nhiên cũng sẽ không giống nguyên chủ, hi vọng Tô Dật Phong tán thành mình. Sau khi Tô Dật Phong đồng ý, Tô Quân Quân tất nhiên cũng muốn cùng Tô Ôn Nhu nói qua về việc này.
Tô Ôn Nhu nghe em gái muốn tham gia cuộc thi nấu nướng liền không vui, cau mày oán trách: "Chúng ta không phải đã sớm nói rồi, nghỉ hè này cùng Tử Hàn đi biển chơi sao? Sao em đột nhiên tham gia cuộc thi nấu nướng? Em muốn chị nói với Tử Hàn như thế nào đây? Em ngày thường nấu cơm không lẽ còn không đủ cho em chơi sao?"
Cùng bạn trai hẹn hò, còn một hai đòi kéo cái bóng đèn, Tô Quân Quân thật sự không hiểu Tô Ôn Nhu nghĩ như thế nào? Không có biện pháp, đành giữ chặt tay Tô Ôn Nhu, khuyên nhủ: "Chị, chị cũng biết em thích nấu ăn, tuy rằng không phải quá hoàn hảo nhưng em cũng muốn thử trình độ của mình. Lần thi đấu này đối với em là một cơ hội khó được. Em liền không đi biển nữa. Hơn nữa, chị cùng anh rể đi chơi cùng nhau không phải tốt hơn sao? Không có em làm bóng đèn, hai người có thể tự do tự tại hơn. Đến lúc đó bồi dưỡng thêm tình cảm coi giống như đi hưởng tuần trăng mật"
Tô Ôn Như nghe xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc trở nên đỏ ửng, cô hung hăng đẩy Tô Quân Quân một phen, mới mở miệng nói: "Em cái con bé này xấu lắm, đến chị mình cũng dám chêu đùa"
Tô Quân Quân vừa ứng phó đánh trống lảng sự chú ý vừa cùng Tô Ôn Nhu cười cợt vài câu, đến mức mặt đỏ bừng. Việc này mới coi như cho qua.
Tới hôm chủ nhật, Tô Quân Quân dứt khoát vùi đầu vào phòng bếp tiến hành luyện tập đặc biệt. Bởi vì xuất thân thấp hèn, nguyên chủ vẫn luôn tự ti, luôn muốn lấy lòng cha cùng anh cả, nên cô từ nhỏ đã thích xuống bếp làm bữa cơm tình yêu cho người nhà ăn.
Chỉ tiếc cha cô và anh cả đều không quá hứng thú, ngược lại nguyên chủ lại luyện ra tay nghề nấu ăn. Cho nên Tô Quân Quân báo danh tham gia cuộc thi lần này, cũng không khiến cho người khác hoài nghi.
Cô tiến vào phòng bếp cũng không cố tình dấu diếm thực lực, liền bắt đầu luyện kĩ thuật thái rau, điều chỉnh lửa lúc nấu, ý đồ tìm về trạng thái đời trước của mình. Người nhà cô đối với việc nấu ăn của cô cũng không quá quan tâm, mà những người giúp việc lại đối với Tô Quân Quân thay đổi cách nhìn. Đặc biệt là đầu bếp mới tới thím Lưu, ngoài ý muốn chú ý đến cô.
Thím Lưu lớn lên không quá đẹp, làn da ngăm đen, khoảng 50 tuổi, dưới khoé mắt đều là nếp nhăn. Bà cũng coi như xuất thân trong gia đình có truyền thống nấu ăn, chỉ tiếc số mệnh không tốt lắm. Chồng bà từ khi cùng người khác thi đấu thua, về sau không ngừng làm không ngon món ăn của quán nữa (shock lớn quá không gượng dậy nổi), cũng bắt đầu ốm không gượng dậy nổi. Bà lại là một người phụ nữ, căn bản không có biện pháp thừa kế trù nghệ tổ truyền, gánh vác gây dựng lại tổ truyền gia đình.
Không có biện pháp, thím Lưu đành phải tới nhà họ Tô làm đầu bếp. Cũng có thể kiếm thêm chút tiền, chăm sóc cho chồng, con nhỏ. Bà sớm đã không còn hứng thú với nấu ăn. Nhưng thấy Tô Quân Quân, còn nhỏ mà không sợ vất vả, mỗi ngày ở trong bếp bận rộn, rèn luyện trù nghệ, chế biến đồ ăn ngon. Rất giống với bà khi còn trẻ tuổi, tâm của bà cũng tựa hồ sống lại. Khi Tô Quân Quân nấu ăn , thím Lưu liền nhịn không được chỉ dạy cô mấy cái.
Tô Quân Quân đời trước từ nhỏ liền theo ông mình học nấu ăn, chưa học hết ông liền qua đời. Sau này cô liền tự mình học. Hiện tại có thể được đầu bếp chuyên nghiệp chỉ điểm, Tô Quân Quân cầu mà còn không được. Tuy rằng không bái sư, nhưng cô cũng đem thím Lưu thành cô giáo của mình. Mỗi câu thím Lưu chỉ bảo cô đều ghi tạc trong lòng.
Thím Lưu thấy cô thật sự muốn học nên cũng nguyện ý chỉ dạy cô nhiều hơn. Có thím Lưu giúp đỡ, cô cũng chậm rãi thích ứng được thân thể hiện tại cùng vị giác. Cứ như vậy trù nghệ của Tô Quân Quân trong thời gian này có tiến triển rất lớn.
Bên kia, Tô Ôn Nhu không ở nhà, Tô Dật Phong thiếu vài phần vướng bận, càng thích ở lại khách sạn tăng ca. Chỉ là sau khi mỗi ngày hắn tăng ca trở về, hắn đều được uống canh do Tô Quân Quân tỉ mỉ nấu. Mặc dù là canh xương hầm nấu với nấm đơn giản nhất, nhưng trải qua thời gian nấu, không ngừng tạo thành tinh hoa cũng biến thành một món canh ngon miệng.
Mùa hè vào ban đêm, gió thổi nhẹ qua, làm người ta cảm thấy hơi lạnh. Nhưng chỉ cần có một chén canh ngon lành, dạ dày Tô Dật Phong chậm rãi ấm lại. Tô Dật Phong lúc này mới chú ý tới trong nhà còn có một cô em gái nữa.
Cùng là 18 tuổi, Tô Ôn Nhu 1 lòng yêu đương, có bạn trai liền đem người nhà ném ở một bên. Tô Quân Quân lại không sợ khói dầu, ngày ngày ở trong bếp làm việc. Lúc rảnh rỗi còn không quên đưa hắn một chén canh. Nghĩ lại, Tô Dật Phong trong lòng không khỏi khó chịu.
Nếu hắn chỉ là anh cả ở Tô gia, chỉ sợ sẽ thích Tô Quân Quân. Tiếc rằng, hắn đối với Tô Ôn Nhu sinh ra tình cảm nam nữ. Bởi vì trong lòng có thay đổi, Tô Dật Phong xem Tô Quân Quân ngày càng thuận mắt.
Khi ăn cơm sáng, hắn nhịn không được liền cùng Tô Quân Quân nói vài câu xã giao nhắc cô chú ý thân thể, không cần quá mức mệt nhọc. Đài truyền hình tổ chức thi đấu, kết quả không phải quá mức chính quy, không cần liều mạng.
Tô Quân Quân cũng không phải nguyên chủ, không vì Tô Dật Phong nói vài lời hay mà cảm động. Đến nỗi buổi tối đưa canh cho hắn, chẳng qua là cô đang tập luyện thôi. Tô Quân Quân lười cùng Tô Dật Phong nói thêm, rũ đầu, ngoan ngoãn mà đồng ý. Đợi khi Tô Dật Phong đi làm rồi, cô vẫn nên làm gì thì làm đấy.
Cũng không biết được có phải điều kiện trong nhà quá tốt hay không, nguyên chủ vị giác so với Tô Quân Quân đời trước còn muốn nhanh nhạy hơn. Có điều kiện bẩm sinh tốt như vậy, tất nhiên phải đem trù nghệ của cô tăng lên mới được.