Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 30

Cuối cùng Trần Xung Xung vẫn được Tô Quân Quân trấn an, hai người lại nói vài câu rồi tự cúp điện thoại.

Phải nói là sau khi biết chuyện này, thật ra Tô Quân Quân cũng rất buồn bực.

Một trận đấu hay, tất cả tuyển thủ dự thi nỗ lực tròn một tháng, lại bị những mẩu phân chuột này trộn lẫn thành như vậy.

Không biết có phải tất cả các nhóm có dính dáng đến giải trí đều loạn, cất giấu đủ loại âm u và quy tắc ngầm như thế không. Tùy tiện hai người nhảy ra có thể hủy đi tâm huyết của mọi người?

Nhưng Tô Quân Quân cố tình không tin tà, đời trước cô là một cô nhi, có thể dựa vào tài nghệ nấu ăn để xông ra một vùng trời đất, không có đạo lý đến đời này lại ngã xuống dưới quy tắc ngầm của những kẻ tiểu nhân này chứ?

Không phải Đổng Giai Nam muốn lấy quán quân sao?

Thế thì nhất định phải dựa vào tài nghệ nấu ăn, nếu không, Tô Quân Quân cô sẽ ầm ĩ long trời lở đất, gà chó không yên.

Hôm sau, lại đến lúc thi đấu.

Trước trận đấu, Trần Xung Xung cố ý hẹn Tô Quân Quân, gặp mặt một lần trước.

Hai người ngồi ở McDonald’s một lúc, đều tự gọi cà phê và trà. Có thể nhận thấy, trạng thái của Trần Xung Xung không hề tốt, trông hơi nôn nóng.

Thậm chí cô ấy còn thương lượng với Tô Quân Quân, định post ảnh chụp lên kênh trực tuyến Thúy Trúc rồi mới công khai tố cáo giám khảo Mã, để ông ta cút đi trước thời hạn!

Tô Quân Quân thở dài, lấy một cặp l*иg cơm ra, nói với cô ấy: “Cậu đừng vội, ăn sáng xong đã rồi tính.”

Trần Xung Xung vốn định nói, tôi không có tâm tư ăn sáng đâu, nhưng đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tô Quân Quân, lời từ chối đến bên miệng lại không thốt ra được.

Cô ấy lại hỏi: “Cậu cố ý mang cho tôi hả?”

Tô Quân Quân gật đầu: “Còn không phải sao? Hai ngày này rất táo. Sáng sớm dậy, tôi hầm một bát tô cháo hạt sen bách hợp, trừ hỏa, giảm táo, phòng cảm nắng. Tự mình ăn một ít, tặng ông Mao một ít, lại mang cho cậu một ít. Chẳng phải vừa khéo sao, cậu bị nóng trong.”

“Hừ, coi như cậu có lòng.” Trần Xung Xung hừ khẽ, cuối cùng cầm thìa lên, bắt đầu ăn.

Cũng không biết Tô Quân Quân đã làm thế nào, cháo này trong veo mang theo hương sen nhè nhẹ, khi ăn vào miệng, mềm dẻo, rất ngon.

Dần dần, lửa giận vô danh nơi đáy lòng Trần Xung Xung cũng hạ xuống.

Tô Quân Quân lại ở bên cạnh khuyên cô ấy: “Lập tức sẽ thi đấu, tổ tiết mục đi đâu tìm giám khảo tạm thời chứ? Bây giờ cậu đi kiện cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt. Thà chúng ta cứ xem tình hình trước rồi tính.”

“Quy tắc ngầm là quy tắc ngầm, bọn họ không dám xuống tay với chúng ta ở ngoài sáng đâu, huống hồ giám khảo Mã chỉ là một trong các giám khảo, không phải chủ ban giám khảo, trọng lượng của ông ta tối đa chỉ chiếm một phần ba, còn kém hơn Lâm đại sư và thầy Từ nữa, vì thế, ông ta không làm nên chuyện gì cả.”

Trên thực tế, Tô Quân Quân chủ trương dùng tài nghệ nấu ăn để đánh mặt những kẻ tiểu nhân này, người khác dùng quy tắc ngầm, cô dùng tài nghệ nấu ăn nghiền ép quang minh chính đại.

Đáng lẽ Trần Xung Xung sắp tức khóc, cảm thấy trận đấu này không hề công bằng, mọi người đều bị Đổng Giai Nam chơi đùa trong lòng bàn tay.

Nhưng vừa được Tô Quân Quân khích lệ như thế, cô ấy lại lần nữa phấn chấn lên.

“Cậu nói đúng, chúng ta dùng tài nghệ nấu ăn để thắng tai họa Đổng Giai Nam này, nếu không được, kết thúc trận đấu, tôi lại đi tố cáo giám khảo Mã. Sao có thể để cho thứ như vậy ở lại tiếp tục hại chúng ta chứ?”

“Được, đến lúc đó, tôi đi cùng với cậu.” Tô Quân Quân cười nói.

“Cậu không sợ đắc tội tổ chương trình, không giành nổi quán quân, không lấy được một triệu kia à?” Trần Xung Xung nheo mắt hỏi.

Cô ấy biết Tô Quân Quân rời nhà trốn đi, hiện giờ sống một mình, không có nguồn thu nhập ổn định, vì thế mới coi trọng quán quân như thế.

Tô Quân Quân lại nói: “Sợ cái gì, ông Mao giới thiệu một chỗ làm cho tôi, một ngày kiếm bèo hai trăm tệ đấy. Hôm qua chủ quản còn nói chuyện với tôi, nói trình độ hiện giờ của tôi, lần sau sẽ tăng lên hai trăm năm mươi tệ một ngày, tôi cũng là người có công việc ổn định.”

Trần Xung Xung nghe thế, suýt cười chết: “Cậu lợi hại, được.”

Tô Quân Quân còn nói: “Cho dù thế nào, chúng ta cùng tiến cùng lùi. Bạn Trần Xung Xung, cậu chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” Trần Xung Xung vội vẫy tay nói.

Đến lúc này, cuối cùng cô ấy hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc tiêu cực.

Hai người đều tự thu dọn đồ đạc, đi tham gia trận đấu top năm vào top bốn.

Kết quả đến phòng bếp lại nhìn thấy chế độ thi đấu thay đổi.

Ngoài năm kệ bếp ra, lại thêm mười bảy khách quý ngoài sân.

Nghe nói những khách quý này được rút thăm ngẫu nhiên trong tòa nhà Phỉ Thúy.

Đề của trận đấu top năm vào top bốn là làm trà bánh để những khách quý này hài lòng.