Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 16

Cũng có cư dân mạng nói: “Miêu đại lão bằng lòng đến thăm cô, vậy đã chứng minh nó coi cô thành người nhà.”

Sau này, Tô Quân Quân lại quay thêm hai video ngắn nấu cơm post lên mạng. Tô Quân Quân nắm chặt thời gian, học một ít kỹ xảo cắt ghép video, cuối cùng đã dùng đến.

Trùng hợp là mỗi một lần cô nấu cơm, Miêu đại lão sẽ luôn đến thăm.

Mỗi một lần, Tô Quân Quân đều sẽ mở cửa ban công ra cho nó đi vào.

Miêu đại lão sẽ nhảy lên trên chiếc xích đu kia, thoải mái nhàn nhã nằm sấp ở trên đó, khép hờ mắt, chờ Tô Quân Quân nấu cơm.

Mọi người thán phục tài nghệ nấu ăn giỏi của Tô Quân Quân đồng thời khi làm cá hoa cúc, có người cũng trêu ghẹo kiểu thiện chí: “Sở dĩ Miêu đại lão đặc biệt thích đến thăm chủ Weibo, đại khái bởi vì chủ Weibo rất thích làm cá nhỉ?”

“Như vậy tính ra, sở thích của chủ Weibo lại giống với đại sư Lê Cửu Ngư.”

Tô Quân Quân nghĩ, có khi thật sự là như vậy. Xét cho cùng, hình như mỗi một lần Miêu đại lão đến chơi nhà cô đều là tới để dùng cơm.



Ngày đó, khi ăn cơm trưa, Tô Quân Quân lại nói chuyện với ông Mao về Miêu đại lão.

Cô cảm thấy Miêu đại lão thật đáng yêu, mỗi lần cô quay video, Miêu đại lão đều rất phối hợp. Bởi vì thế cô cũng chụp một vài bức ảnh, đều post lên mạng.

Ông Mao lại híp mắt cười nói: “Có khi nó đã coi cháu thành con cháu nhà mình ấy chứ? Nếu như là người khác chụp nó, sợ rằng nó đã tức giận.”

“Hả? Miêu đại lão mới mấy tuổi chứ?” Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe được cách nói như vậy.

Ông Mao hừ lạnh, lại không nói gì nữa.

Tô Quân Quân ngẫm nghĩ, lại cười nói: “Chỉ sợ ở trong mắt Miêu đại lão, cháu chính là một tiểu quái thú hai chân thôi? Nhất định là do nó nhìn thấy cháu có một mình, sợ cháu tịch mịch nên mới có thể đến thăm nhà cháu nhỉ? Luôn cảm thấy cháu siêu may mắn.”

Ông Mao nghe vậy, cũng buồn cười: “Con bé này, cháu cũng biết cháu là tiểu quái thú hả?”

Tô Quân Quân cười, không đáp lời, ngược lại múc thêm một bát canh cá cho ông Mao.

Cứ như vậy, thời gian một tuần, Tô Quân Quân đã có thêm hơn một trăm ngàn fan.

Kể cả Trần Xung Xung đều cảm thấy hơi khó tin. Cô nhìn những fan mèo ở bên dưới Weibo, không nhịn được nói: “Xem ra Miêu đại lão thật sự là vật biểu tượng của cậu, còn dùng tốt hơn cả cá Koi nữa.”

Tô Quân Quân gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng rất thích Miêu đại lão.”

“Đáng tiếc, khi đến nhà cậu, Miêu đại lão đều không ở đó, bằng không tôi còn rất muốn nhìn xem nó. Nhưng mà, ông già hàng xóm của cậu thì hơi kỳ quái. Lần trước khi gặp mặt, ông ấy cố ý nhìn tôi vài lần, như thể sợ tôi là kẻ lừa gạt, sẽ lừa cậu vậy.” Trần Xung Xung thở dài.

Tô Quân Quân lại nói: “Không có mà, ông Mao có thể xem như đã nhìn tôi lớn lên. Từ hơn mười năm trước bọn tôi đã là hàng xóm. Ngày đó, khi cậu đi rồi ông Mao còn nói với tôi. Ông nói: cậu thật sự được, bảo tôi có thể yên tâm kết bạn với cậu.”

Lời nói nguyên văn thật ra là: Cô gái kia thoạt nhìn hơi thiếu tâm nhãn, lại không có tâm địa gian xảo gì.

Chẳng qua, Tô Quân Quân không thể nói những lời này cho Trần Xung Xung được.



Tô Quân Quân coi như thoáng nổi một phen. Theo gia tăng lượng fan Weibo của cô, thứ hạng của cô ở trên bảng ngôi sao mới nổi của Internet Thúy Trúc cũng đang liên tục tăng lên.

Ban đầu, Đổng Giai Nam vốn không đặt tâm tư lên trên người Tô Quân Quân, cô ta càng chú trọng đến những hotgirl mạng, thiếu nữ thần tượng (nữ Idol) này.

Đổng Giai Nam chỉ mong mượn show cuộc thi nấu ăn này để lửa cháy lan ra trước, sau đó lại mượn gió đông, tham gia vào bộ phim mạng sáu tháng cuối năm kia.

Tuy rằng dáng vẻ của Tô Quân Quân coi như tạm được, nhưng tính tình cô khiêm tốn, chưa bao giờ tuyên truyền. Cho dù tham gia cuộc thi nấu ăn này cũng chỉ đơn thuần dựa vào tài nghệ nấu ăn cao siêu ra sức làm.

Ở trong mắt Đổng Giai Nam, Tô Quân Quân vốn chính là một kẻ ngu ngây thơ, không hề biết lợi dụng ưu thế của bản thân.

Sau từng trận tranh tài, Đổng Giai Nam nhìn Tô Quân Quân liên tục nỗ lực, trong lòng cô ta lại không ngừng cười lạnh.

Tô Quân Quân có dáng vẻ đẹp mắt, điều kiện lại tốt, kết quả vẫn chỉ là sẽ giỏ tre múc nước công dã tràng thôi.

Rốt cuộc, người thắng cuối cùng của trận đấu này vốn không phải được quyết định dựa vào tài nghệ nấu ăn. Đến cuối, chống lưng của ai vững chắc lớn mạnh, người đó chính là người thắng chung cuộc.

Đáng nhẽ, Đổng Giai Nam cảm thấy đối thủ có khả năng cạnh tranh lớn nhất với cô ta chính là chị Thạch Lựu, lại không ngờ chị Thạch Lựu ngoài ý muốn ngã ngựa.

Không tốn chút hơi sức đã trừ đi được một đối thủ như vậy, đây là chuyện rất đáng để vui mừng đối với Đổng Giai Nam.

Nhưng chuyện tiếp theo lại vượt quá xa mong muốn của cô ta.

Chị Thạch Lựu rời đi, Tô Quân Quân lại nhô ra.