**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn An Lý đã đề cử cho truyện nhé!
Sáng sớm Lâm Huyền Xu đã tìm tới cửa, đối với chuyện trừ ma của Hứa Huyên Thảo tỏ vẻ rất là cảm kích, nghe nói nàng phải rời đi, vẻ mặt buồn bã nói: "Ngươi muốn đi ư, Phái Quy Vân cách đây Lâm An rất xa nhỉ, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại."
Hứa Huyên Thảo nói: "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, nếu có duyên, cuối cùng sẽ có lúc gặp lại."
Lâm Huyền Xu ngược lại cười nói: "Trước khi đi có thể tụ họp lại một lần hay không, vì chúc mừng phá được vụ án lớn, ta tự móc tiền túi thuê thuyền hoa Tây Hồ, mời mấy người nha môn chúng ta cùng nhau chè chén."
Hứa Huyên Thảo cảm thấy hứng thú đối với uống rượu, gật đầu đáp ứng.
Lâm Huyền Xu trước khi đi nói: "Nhớ kỹ gọi cả Bạch đại phu, hắn cũng là công thần phá án."
Tới gần chạng vạng, Lâm Huyền Xu dẫn Hứa Huyên Thảo và Bạch Tự Cẩn lên thuyền, cầm quạt chỉ vào mảng lớn lá sen xanh: "Hoa sen Tây Hồ nở đẹp quá mức, trong đêm có người thả giấy đèn, thuyền hoa có mấy phòng ngủ, đêm nay hai ngươi có thể qua đêm."
Bọn nha dịch thấy Hứa Huyên Thảo tới đây, liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
Liễu sư gia nói Hứa Huyên Thảo là công thần, mời nàng ngồi trên chủ vị bàn ăn.
Hứa Huyên Thảo ngược lại không quan trọng, tùy ý ngồi bên cạnh Bạch Tự Cẩn.
Bạch Tự Cẩn gắp một miếng cho nàng: " Tôm Long Tĩnh nổi danh Tây Hồ, nếm thử xem."
Hứa Huyên Thảo ăn một miếng: "Kém xa mùi vị mà ngươi làm."
"Vậy..." "Bạch Tự Cẩn lại gần bên tai nàng, tiếng nói có chút khàn, "Trở về, cho ngươi ăn no bụng."
Rõ ràng là lời nói đứng đắn, mặt Hứa Huyên Thảo không hiểu sao đỏ lên.
Lâm Huyền Xu với tư cách chủ nhà, đương nhiên phải ngồi ở chủ vị.
Liễu sư gia trêu chọc hắn muốn tranh thủ thời gian tìm vợ, Lâm Huyền Xu ho khan một tiếng, cười khô nói: "Ta đã có vị hôn thê."
Bọn nha dịch ồn ào: "Lâm đại nhân ngươi giấu thật tốt, tranh thủ thời gian gọi chị dâu cùng đi ăn cơm đi."
"Ta đặc biệt gọi tới rồi."Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Huyền Xu ửng đỏ, kêu to về phía sau bình phong "Nguyễn Nương" .
Một nữ tử trẻ tuổi tay ôm Tỳ Bà, đang mặc váy gấm nghê thường màu đỏ mẫu đơn, mặt trang điểm lớp phấn mỏng trắng nõn hồng hào, buông tóc mai, thân mềm mại không xương giống như hoa sen mới nở.
Mọi người thấy mỹ mạo kia, nhao nhao hô to: "Lâm đại nhân kim ốc tàng kiều nha!"
Duy chỉ có thần tình Hứa Huyên Thảo khác thường.
Đôi mi thanh tú Hứa Huyên Thảo vặn lên, nhìn chằm chằm nữ tử kia, hai ngón tay duỗi thẳng, vô thức muốn gọi Kiếm Thái Hư ra.
Khuôn mặt Nguyễn Nương tươi cười nghênh đón mọi người, ánh mắt nhìn quét khách khứa, thời điểm rơi vào thân ảnh Bạch Tự Cẩn, đôi mắt đẹp chấn động, toát ra một tia khác thường trôi qua tức thì.
Lâm Huyền Xu cười nói: "Sở trường của Nguyễn Nương là đàn Tỳ Bà, tối nay dâng lên một khúc cho các vị."
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
Nguyễn Nương đàn Tỳ Bà cực hay, quả thật có "Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn" thanh thúy xoay tròn.
**Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn: Tiếng như những viên ngọc lớn nhỏ rơi xuống bàn, thanh thoát lảnh lót.
Lâm Huyền Xu lôi kéo Nguyễn Nương, đi đến trước mặt Hứa Huyên Thảo, giới thiệu lẫn nhau: "Đây là Nguyễn Nương vị hôn thê của ta, mấy ngày trước đây mới từ Cô Tô tới."
"Đây là Hứa Huyên Thảo đệ tử Phái Quy Vân, hai con yêu nghiệt kia chính là nàng tự tay chém gϊếŧ, lợi hại lắm!"
"Phái Quy Vân?" Nguyễn Nương cẩn thận dò xét Hứa Huyên Thảo, đôi mắt đẹp chuyển một cái, hứng thú liếc mắt nhìn Bạch Tự Cẩn bên cạnh, "Ta hình như nghe nói qua, là danh môn chính phái."
"Đây là Bạch Tự Cẩn, Bạch thần y."
Nguyễn Nương tươi cười dịu dàng: "Ta ở Cô Tô chợt nghe qua đại danh Bạch tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."
Lâm Huyền Xu cười nói: "Tháng sau, ta muốn thành hôn cùng Nguyễn Nương, đến lúc đó mừng rượu các ngươi nhất định phải tới đó."
Hứa Huyên Thảo từ chối cho ý kiến, thủy chung dị thường lãnh đạm.
Đêm này, Hứa Huyên Thảo uống nhiều rượu, nhưng một chút men say cũng không có, ngược lại ánh mắt càng ngày càng sáng.
Đa số nha dịch tửu lực kém cỏi, say té trên mặt đất nằm như thi thể.
Nguyễn Nương dìu Lâm Huyền Xu say rượu trở về phòng. Hai người dù sao cũng chưa lập gia đình, Nguyễn Nương một mình ở một phòng.
Sau thu xếp xong cho Lâm Huyền Xu, Nguyễn Nương ra khỏi phòng đóng cửa, một mình đi đến dựa vào chỗ lan can.
Trong đêm gió lớn, thuyền hoa hơi hơi lắc lư, Nguyễn Nương đứng ở bên cạnh hành lang nhìn ra xa trên hồ nước, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, quay người muốn về phòng ngủ bản thân.
Trước mặt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp xanh biếc, ngăn trở đường đi Nguyễn Nương, trong lời nói thể hiện rõ ý tứ lạnh lẽo: "Vì sao tiếp cận Lâm Huyền Xu?"
Nguyễn Nương thấy rõ trước mắt là Hứa Huyên Thảo, giống như không thèm để ý chút nào cười cười: "Hứa cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?"
Ngón tay thon dài của Hứa Huyên Thảo bóp cằm Nguyễn Nương, nghiêng người lại gần, cẩn thận đánh giá khuôn mặt trong trẻo của nàng.
"Ta muốn nhìn ngươi là yêu quái gì."
Sắc mặt Nguyễn Nương biến hóa, cùng cười nói: "Yêu quái? Cô nương nói đùa sao?"
Hứa Huyên Thảo buông tay, mãnh liệt đẩy nàng ra: "Hóa ra là cá chép đỏ."
Nguyễn Nương ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hứa Huyên Thảo toàn thân nghiêm túc, lảo đảo đứng dậy: "Ngươi muốn làm gì?"
Tay phải Hứa Huyên Thảo hóa ra Kiếm Thái Hư, kim quang lóe lên, nàng lời ít mà ý nhiều nói: "Trừ yêu."
Trong nháy mắt Kiếm Thái Hư vung tới phía nàng, Nguyễn Nương hô to một tiếng, tựa như cá bơi nhảy về phía sau, trốn đến trước mặt một bóng dáng mặc áo trắng cao lớn.
Nguyễn Nương run rẩy mà quỳ xuống, níu lấy một góc vạt áo Bạch Tự Cẩn, than thở khóc lóc: "Bạch công tử cứu ta với!"