"Ai nắm tay ta, theo ta nửa đời cuồng thế
Ai hôn lên mắt ta, che chở ta nửa kiếp lênh đênh?"
Tịch gia xuất thân là tướng môn, 16 đời đều làm võ tướng trụ cột của triều đình, xứng với cái danh gia tộc chiến thần. Trớ trêu thay đến đời này lại không có con trai nối dõi. Phụ thân có 1 thê, 5 thϊếp lại duy chỉ sinh được một mình ta là thân nữ nhi. Gia môn tuy có bất hạnh nhưng gia giáo thì không thể thiếu, văn võ binh thư đều bắt ta học không thua kém nam nhân. Học đến nỗi, cả thiên hạ đều nghĩ ta là nam nhi. Tịch đại tướng quân dưới gối duy chỉ có 1 nhi tử văn võ song toàn, chứ nào có vị tiểu thư như lời đồn đâu.
Năm ta lên sáu, phụ thân còn lặn lội từ Nam Kinh dắt ta đến núi Nhạn bái một vị sư phụ gọi là Bách lão. Sư huynh còn có đại thiếu gia nhà Vương Tể tướng – Vương Ngôn Phong và ngũ hoàng tử khi ấy vẫn chưa được phong làm thái tử - ta không sợ trời không sợ đất mà gọi hắn là A Thanh.
Một ngày, A Thanh nói hắn muốn làm hoàng đế. Khi đó chúng ta đã xuất sơn trở về kinh thành. Hắn đã 18, ta thì vừa 14. Đến cả sư phụ cũng khen ta có tài dụng binh, thế nên A Thanh nói hắn muốn ta tham gia chiến trường, muốn ta sau này sẽ nắm giữ binh phù Tịch gia, trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Thế là 14 tuổi ta theo cha tòng quân, là một binh sĩ thấp nhất trong quân doanh. Rồi lăn lộn leo lên phó tướng. Một lần thống lĩnh đám binh sĩ làm quân tiên phong – vốn dĩ một đi không trở về - nào ngờ lại lập công, được phong làm tiểu tướng. Sau đó cầm binh ra trận, một trận chiến vang danh thiên hạ, mới 15 đã được phong hàm tướng quân trấn giữ biên cương.
Trong trận chiến với Hung Nô, phụ thân hy sinh ngoài chiến trường, luận công danh, luận thân thế, tước hiệu này lại rơi trên đầu ta, trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tần – dù chẳng ai biết ta là nữ nhi.
Vốn đã có hận nước nay lại thêm thù nhà, ta một đường quét sạch Hung Nô, tốc chiến tốc thắng, được hoàng đế giao ấn Nguyên soái, chuyển đến chỉ huy chiến loạn Nam Cương ở phía Nam.
Khi ấy, A Thanh đã được phong làm thái tử, chính hắn đã đề cử ta trở thành Nguyên Soái. Thực ra tin này cũng là do Ngôn Phong nói cho ta biết, đã nửa năm A Thanh không gửi thư tín cho ta, chắc hắn đang rất bận để học làm hoàng đế. Ta nghĩ vậy.
Nhiều lúc ta thấy mình đúng là có tài cầm quân. Vũng bùn Nam Cương này đã khiến ba nước Tần, Yến, Triệu sa lầy nhiều năm. Thế mà ta có thể khiến Yến rút quân, Triệu an phận, còn đồng ý cắt đất dâng lên 10 tòa thành, một mảnh bình an trải khắp giang sơn vạn dặm Đại Tần.
Hôm nay có sứ quan từ kinh phi ngựa đến truyền tin hoàng đế băng hà, A Thanh lên ngôi. Lễ đăng cơ diễn ra đã được 1 tháng nhưng Nam Cương xa xôi, bây giờ mới nhận được tin tức. Cuối cùng hắn cũng thực hiện được nguyện vọng rồi. Ta chỉ biết cười một mình. Có lẽ hắn sẽ vui.
Thế nhưng ta còn chưa kịp cưỡi chiến mã khải hoàn môn đem tin thắng trận trở về, thì Tịch gia đã thấy chiếu chỉ của hoàng đế truyền đến. Tịch Nguyên soái là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, lại có công lớn trong chiến trận Nam Cương, phong hàm Quận Công, phân đất như bình thân vương. Đêm hôm đó, toàn bộ Tịch gia đều tất bật thu dọn hành lý chuyển đến đất phong ở Bắc Mạn.
Trớ trêu thay, trên dưới già trẻ, tổng cộng hai trăm lẻ ba người, còn chưa đến Bắc Mạn đã chết sạch.
Thị vệ Tịch gia gắng gượng báo tin cho ta xong thì cũng hộc máu mà chết. Ta chôn hắn trên một đỉnh núi, lập một bia mộ, cũng chẳng biết tên nên trên bia chỉ để trống.
Ta ngồi một mình thầm nghĩ: Bắc Mạn! Bắc Mạn là đâu? Có lẽ nào ta không biết? Tịch Gia không biết? Có lẽ nào A Thanh lại càng không biết?
Bắc Mạn tiếp giáp Nhung Khê, là vùng đất cằn cõi, một nửa là sa mạc, một nửa là thảo nguyên. Tranh chấp với người Nhung cùng những bộ lạc du mục xảy ra quanh năm, phần lớn là bởi khí hậu khắc nghiệt, lương thực không đủ ăn. Nhưng Nhung Khê cũng chỉ được xem là một bộ tộc lớn, dù có tranh chấp thì cũng chưa lọt vào mắt triều đình. Chẳng qua Bắc Mạn vẫn được coi là địa phận Đại Tần, thế nên cắt cho ta xem như ban thưởng cũng chẳng ai có ý kiến gì?
Đêm hôm ấy, ta để phó tướng điều khiển đại quân chậm chạp hồi kinh còn mình thúc ngựa suốt đêm về trước, xông vào hoàng cung. Ám vệ tầng tầng lớp lớp ngăn ta lại.
Ta đứng giữa vòng vây kéo lê thân kiếm, ám vệ cũng đã chết một đống dưới chân. Tay cầm kiếm của ta run lên nhưng vẫn cố gằn giọng nói:
“Ngôn Phong, để ta vào gặp hắn”
“A Tịch, đi đi”
Chẳng thể ngờ, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau học võ để rồi một ngày tự cầm kiếm kề cổ đối phương.
Nực cười! Thực sự là nực cười!
Ám vệ hoàng cung đều là cao thủ, một vòng người ngã xuống lại một vòng khác tiến lên, một mũi tên cắm thẳng vào đùi, ta khụy gối chống kiếm quỳ gục xuống đất. Một đao khác chém tới, vừa xoay người, dây vải buộc tóc của ta bị chém đứt, mái tóc dài bung tỏa dán vào khuôn mặt dính đầy máu tươi.
Một tay chặt đứt đuôi mũi tên, ta lại xông lên tiến gần về phía thư phòng còn đang sáng đèn.
Chỉ còn 5 bước nữa, chỉ còn 5 bước nữa thôi. Ám vệ đồng loạt kéo căng dây cung, nhưng bàn tay Ngôn Phong vẫn không hề động đậy. Hai mắt hắn đυ.c ngầu, cuối cùng chỉ nhắm mắt lặng lẽ:
“Để nàng ấy vào”
Ta đẩy cánh cửa thư phòng, bên trong chỉ có một mình A Thanh đang ngồi.
Suốt quãng đường ta đã nghĩ sẽ chất vấn hắn rất nhiều, sẽ kêu gào, khóc lóc, nhưng cuối cùng tất cả đều yên lặng, đến nỗi ngay cả tiếng trái tim đập trong l*иg ngực cũng không còn nghe thấy nữa.
A Thanh khẽ động, một vệt mực dài hiện lên trên bản tấu chương hắn đang ghi. Cuối cùng ta cũng về. Ngay từ khi quyết định làm vậy, hắn đã phải nghĩ sẽ có lúc ta trở về tìm hắn chứ.
“Là ngươi đã nói sẽ thay ta bảo hộ Tịch Gia, cũng là ngươi hứa hẹn với ta sau khi chiến thắng Nam Cương sẽ cho ta một đời bình an”
Hắn ngừng bút lông trên tay, thở dài:
“Để Tịch Gia đi Bắc Mạn chính là cách tốt nhất. Nàng lập đại công, không ít kẻ lại càng dòm ngó tới binh phù trong tay nàng mà làm hại Tịch Gia”
“Haha Bọn họ chưa kịp làm gì thì hơn hai trăm mạng Tịch Gia ta đã chết hết trên đường tới Bắc Mạn rồi” ta gằn giọng.
Hai mắt ta đỏ ngầu chĩa thẳng mũi kiếm vào A Thanh:
“Thẩm Tư Thanh, ta lập chiến công vì ngươi muốn, ta dẹp Nam Cương cũng là vì ngươi. Binh phù trong tay ta rốt cuộc là bọn họ muốn hay là chính ngươi muốn. Ngươi trả lời ta?”
A Thanh trầm giọng:
“Phải, là ta muốn. Binh phù chia làm bốn mảnh thì Thụy Tịnh và Thụy Thành đã giữ mai mảnh, bây giờ bọn chúng còn có ý muốn liên kết với nhau. Mà binh phù của Tịch gia đã truyền qua 16 đời, ta muốn nàng sau khi về đất phong làm Quận Công thì giao lại binh phù cho triều đình”
“Nếu ngươi có ý định để ta sống làm Quận Công thì Ám vệ đã chẳng vây vài vòng quanh đây. Ngươi muốn gì, ngươi muốn bất cứ cái gì chỉ cần nói thẳng ta đều đưa cho ngươi, ta đều giành vì ngươi. Vì sao? Vì sao phải ép Tịch gia vào chỗ chết”
“Tịch Nhi, là ta có lỗi với nàng”
Hắn vừa nói vừa bước đến trước mũi kiếm. Đầu kiếm vừa vặn đâm vào yết hầu hắn, hơi lạnh quanh quẩn trên thân kiếm thấm vào xương cốt hắn nhưng lại kiến trái tim ta đau đớn thống thiết.
Hắn không còn là A Thanh năm nào trên núi Nhạn nữa rồi. Hắn đã là Khánh đế, còn ta, ta cũng đã lớn. Bàn tay này đã thấm đẫm biết bao nhiêu máu tươi. Nhưng ta không phải vì Đại Tần, không phải vì trách nhiệm với Tịch gia, ta chỉ vì hắn nên mới ra chiến trường. Năm năm thanh xuân cũng chỉ vì hắn mà vùi thây giữa biển lửa đao thương.
Mười tám năm, ta từng cầm kiếm múa cho Thẩm Tư Thanh xem, từng cấm kiếm chỉ vào kẻ thù cũng, từng cầm kiếm gϊếŧ trăm vạn địch quân. Nhưng chưa bao giờ ta nghĩ, mình sẽ cầm kiếm gϊếŧ hắn. Bởi hắn là A Thanh.
Rồi hắn tranh ngôi đoạt vị, rồi ta vì có thể đứng bên cạnh hắn mà theo cha ra chiến trường người sống kẻ chết. Nhưng ta chưa bao giờ bỏ cuộc bởi hắn nói, hắn cần Tịch Nhi trở thành cánh tay phải giúp hắn thống nhất giang sơn. Có lẽ, bởi hắn biết, ta là truyền nhân của Tịch gia, hắn trông chờ người mang dòng máu chiến thần, thông minh, gan dạ và có thể giúp hắn mở rộng bờ cõi Đại Tần của hắn.
Khi A Thanh lên ngôi, ta đang vùi thây giữa chiến trận Nam Cương. Phụ thân bị gϊếŧ, người vẫn nắm tay ta mà nói “A Tịch nhất định phải sống”.
Ta lại bò dậy, lại tiến lên, lại ngã xuống không biết bao nhiêu lần. Có nước mắt, có máu nhưng chỉ không có hắn ở cạnh. Thế nhưng nào ngờ ngày đại thắng cũng là ngày Tịch Gia bị diệt.
“Binh phù này là của Đại Tần các ngươi…ta trả cho các ngươi. Tịch gia ta 16 đời trung nghĩa, đều bị hại trên tay ta. Là ta có mắt như mù mới chọn ngươi”
Ta vứt miếng binh phù huyền thiếc xuống nền đá cẩm thạch, lại xoay tay
lướt mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái của Thẩm Tư Thanh.
Đây là ngươi nợ ta 18 năm tình nghĩa.
Đây là ta trả cho ngươi lời hẹn ước của tiểu Tịch một đời một kiếp năm nào.
Máu thấm đẫm áo bào của Thẩm Tư Thanh nhưng gương mặt hắn lạnh băng không rõ vui buồn.
“Nhát kiếm này, vốn là ta nợ nàng từ lâu”
Đến cuối cùng, ta lại thua, thua bởi chính mình không nhẫn tâm cũng không đủ nhẫn tâm.
“Khốn kiếp”
Ta ném kiếm, xoay người kéo lê từng bước rời đi.
Cửa thư phòng rộng mở, ám vệ vẫn giương cung xếp thành từng vòng.
Đây là một cơn ác mộng, mở mắt ra có phải ta sẽ vẫn là A Tịch hồn nhiên ngồi chép sách trên núi Nhạn.
“Phóng tiễn”
Đó không phải là giọng của A Thanh. Giọng của A Thanh trầm ấm, nhẹ nhàng chứ không hề đè nén như vậy. Ta còn nhớ rất rõ.
Ngôn Phong chỉ kịp hét lên:
“Bệ Hạ, đừng…”
Hàng chục mũi tên đồng loạt bắn đến.
Ta chua sót nhận ra cũng có lúc mình gục ngã mà không có sức để đứng dậy nữa rồi. Trên mặt nóng ướt, ta cố quệt tay lau đi, chẳng hiểu sao nước mắt lại màu đỏ thế này.
Ngôn Phong run rẩy chạy đến đưa tay đỡ lưng rồi ôm ta vào lòng.
Ta gọi hắn là đại sư huynh.
Ta cười bảo: “Đại sư huynh…A Thanh…A Thanh của muội biến mất rồi…muội biết đi đâu để tìm hắn bây giờ…”
A Thanh dắt tay ta đi trong bão tuyết,
A Thanh cõng ta đi hết một ngàn bảy trăm lẻ tám bậc đá đi lên núi Nhạn,
A Thanh cười nói sẽ bảo vệ ta một đời bình an,
A Thanh, A Thanh của ta…