#Hồng_đậu
Nhân sinh này vốn dĩ chẳng thuộc về ta, chỉ bởi một giọt máu năm ấy của chàng mới có cơ duyên ngộ đạo.
Bản thể ta vốn là một cây đậu biếc, lại gì giọt máu ấy mà thành hồng đậu duy nhất trong đất trời.
Chàng chẳng hề biết ta, nhưng suốt ngàn năm tu luyện, ta lại chỉ tha thiết đi tìm chàng.
Năm ấy, Hoá thần đi qua Nam Khê bên bờ Ngân Hà, thấy giữa hoang hoải bạt ngàn khô cằn, lại duy chỉ có một cây đậu biếc có thể gắng gượng sinh tồn, hoa đậu biếc tím thẫm mong manh, chàng tiện tay mới ngắt một đoá, nào ngờ cây đậu bỗng chốc héo úa. Hoá thần thương xót, nhỏ một giọt máu vào gốc, gốc cây hút máu lại sống thật. Cũng từ ấy, chỉ nở hoa một màu đỏ thẫm.
Bờ Nam Khê vốn là vùng đất hoang, tiên ma chẳng ai dung thân, lại dùng để giam giữ trọng phạm thiên giới. Phóng tầm mắt ra một cõi cũng chẳng tìm thấy sự sống nào tồn tại.
Chẳng hiểu sao khi ấy lại mọc lên một cây đậu, qua ngàn năm nhờ một giọt máu của vị thần kia mà tu luyện thành người.
Ngày nàng hoá kiếp độ thân, một vị tiên lão đi qua, vuốt chòm râu cảm thán:
"Ngươi thân là ma, đáng lẽ chẳng nên vì tranh chấp mà bị giam hãm ở đây. Nhưng thế nào lại tu thanh tiên thân thế này. Thôi chuyện cũng đã, chỉ khuyên ngươi đừng qua bờ Ngân Hà, dù mang tiên thân nhưng dẫu sao vẫn là một thân hồn ma chấn giữ, chỉ sợ thánh vật tiên giới kia lại làm bỏng linh hồn ngươi!"
Nói đoạn chắp tay áo rời đi.
Từ ngày mở ra linh thức, hồng đậu đã thấy một thân ảnh mặc áo bào trắng luôn phất phơ trong ký ức. Chàng mỉm cười nhỏ lên mắt nàng một giọt máu, xóa tan tâm ma đã giam cầm linh hồn quỷ u chốn địa ngục.
Hồng đậu đến nơi giáp ranh với Nam Hải, đến địa phận giao nhau với Trấn Lâm Thôn, đến cả bờ Bắc Mạn xa xôi, chỉ không dám qua Ngân Hà. Nam Khê rộng lớn lại cô độc, một đốm lửa hồng cứ thế phiêu bạt. Nàng tìm một thân ảnh quen thuộc, một bóng đạo bào nhuộm trắng cả đất trời.
Một ngày kia, nàng nhìn Ngân Hà lững lờ, tự hỏi sao mình lại tin lời lão nhân năm đó. Nàng không phải là ma, càng không có tâm ma muốn hãm hại chúng sinh, nàng vốn chỉ là một cây đậu biếc, nhờ ân mới tu luyện nên tấm thân này. Hồng đậu liều mình bay qua mặt nước.
Ngân Hà vốn tĩnh lặng lại gầm thét nhấn chìm bóng dáng đỏ như lửa.
Năm ấy, nước Ngân Hà cạn sạch, chúng tiên còn thấy dưới đáy bùn thấp thoáng một đốm lửa tàn le lói.