Năm ấy Hán Lâm đại hạn, cha mẹ vì bệnh dịch mà qua đời, tôi cũng đầu hàng trước đói rét mà nằm gục bên ven đường chạy nạn đến An Châu.
A Tử theo phụ thân đi Yến Kinh thăm cố nhân, trên đường trở về bắt gặp tôi nằm thoi thóp, đưa qua một chén cháo trắng, cứu về cho tôi một mạng. A Tử khi ấy mới 7 tuổi, tôi vừa tròn 10 tuổi.
Phụ thân là dòng thương nhân, đã qua lục tuần mà chỉ sinh được có mình A Tử, nhà không có con trai nên nhận tôi làm nghĩa tử.
Năm A Tử 15, tôi là huynh trưởng đứng ra tổ chức lễ cập kê cho muội ấy. Thân mẫu đều đã qua đời, chỉ còn hai huynh muội tôi. Khi ấy tôi đã 18.
A Tử của tuổi 15 đã là một thiếu nữ. Muội mặc váy dài thướt tha, mái tóc dài thả xuống, khuôn mặt trắng như trăng, nở nụ cười lảnh lót như chuông bạc.
Mấy nhà trong trấn đều nhờ bà mối đến đánh tiếng nhưng tôi vẫn im lặng. Một phần bởi tôi thấy A Tử còn nhỏ, một phần tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm A Tử 16 tuổi, ngày Phật Đản xin tôi theo đám tỉ muội lên Vân Sơn bái Phật. Lần đó nghe nói dưới tàng liễu, Trần Hạo dùng hai câu thơ, lấy được tấm lòng thiếu nữ của A Tử.
Bọn họ tình vừa chớm nở thì Trần Hạo được tin đỗ tú tài, hắn sửa soạn vào kinh, quên mất người thiếu nữ dưới tàng liễu ngày nào.
A Tử năm 17 tuổi vẫn một lòng chờ Trần Hạo dẫn bà mối tới đưa sính lễ. Khi ấy, tôi cũng đã bị quản gia giục chuyện tìm cô nương để lập gia thất. Tôi đã 20.
Trong kinh truyền tin Trần Hạo từ một tú tài nho nhỏ, lấy con gái thái úy, một bước lên mây. A Tử ôm tôi khóc không thành lời, tôi chỉ biết nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt của muội. A Tử năm ấy vừa 18, tôi 21.
Một năm sau, tôi mở vài cửa hàng ở Kiến Kinh, đưa A Tử chuyển về đó sinh sống. A Tử đã 19 mà vẫn chưa chịu lập gia đình.
Lão Lâm là quản gia lâu năm, nhất quyết giới thiệu Lâm Ngọc là con gái lão cho tôi, tôi không có ý định thành thân. Tôi mới 22 thôi mà.
Trần Hạo sai người đưa bà mối đến muốn cưới A Tử làm thϊếp, tôi cự tuyệt nói rằng muội ấy đã xuất gia, đoạn tuyệt trần thế.
Hôm sau, A Tử đi miếu Quan Âm trên núi Nhạn, lúc về gặp phải thổ phỉ, bị mất đi tấm thân trong sạch. Tôi ôm cơ thể nhỏ bé, tôi hỏi A Tử có đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cho muội ấy cả đời này. Không phải thương hại, mà do tôi đã biết, tôi biết mình yêu A Tử. A Tử không đáp, năm đó muội ấy vừa tròn 20.
Tôi đưa A Tử về thăm phụ thân, muội ấy hỏi tôi bao giờ mới chịu lập gia thất, tôi bảo, tôi chỉ lấy A Tử, muội ấy 20, còn tôi đã 25 tuổi rồi.
Năm năm sau, tôi lại hỏi:”A Tử gả cho huynh nhé”. Muội ấy bảo “khi nào qua 20 tuổi, muội sẽ gả cho huynh” Tôi chờ.
Tôi 35 tuổi, mà muội ấy vẫn mãi 20, tôi không chờ được nữa rồi. Cơn đau hành hạ tôi ngày càng nhiều, tôi biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Đêm nay tôi lại nằm mộng thật sâu, thấy A Tử ngày càng gầy yếu, ho khan ra máu không ngừng, chẳng mấy mà nằm liệt giường. Tôi bán hết tài sản đưa muội ấy chạy chữa khắp nơi. Nghe nói kinh thành có ngự y, tôi thuê xe ngựa ngay trong đêm đưa A Tử cầu y. Hừng đông ngày thứ 2 chúng tôi mới đến trước cửa thành. Cánh cổng nặng nề vừa mở ra thì A Tử đã trút hơi thở cuối cùng. A Tử nắm tay tôi, trên môi giương lên một nụ cười yếu ớt: “Muội cũng muốn gả cho A Tịch, muội...”
Trong mộng, tôi đưa A Tử về trấn An Châu, chôn bên cạnh mộ phụ thân, trên bia mộ còn ghi: “ Tử thị - Nhất thê mộ phần Tưởng Tịch”
Trong mộng, tôi đã cưới được A Tử rồi.