Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 42: Cầu xin sự tha thứ

“Anh chẳng muốn đi chút nào cả!” Bạn học Đường Tiểu Sơ không xuất hiện trong ống kính, chỉ ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“Nhưng... Tiểu Thứ muốn đi!” Đường Tiểu Thứ nhìn màn hình điện thoại nói một cách đáng thương: “Mẹ, khi nào thì mẹ về? Tiểu Thứ muốn mẹ ôm hôn mới dậy cơ!”

Cậu bé nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen long lanh nhìn vào màn hình một với vẻ đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp lóng lánh nước cùng cái bụng nhỏ bị hở ra, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở.

Người ngày nào cũng nhìn thấy bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ như vậy cũng bị dáng vẻ đáng yêu này của cậu bé mê hoặc, huống chi là Cố Thời Mộ đang đứng ở bên cạnh chỉ mới được nhìn thấy vài lần.

Cố Thời Mộ nhìn mà tim gan ngứa ngáy vô cùng, thật sự muốn đưa tay qua màn hình, ôm chặt lấy cậu bé trắng trẻo đáng yêu như búp bê kia mà ôm hôn.

“Bố mẹ sẽ về sớm thôi.” Đường Dạ Khê cười nói: “Lúc bố mẹ về, có thể đưa anh con và Tiểu Thứ cùng đi mua quà, Tiểu Thứ và anh trai muốn mua gì nào?”

“Vâng ạ, Tiểu Thứ rất thích quà!” Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ đưa bàn tay nhỏ bé lên đỡ cằm, chớp chớp đôi mắt to tròn ra vẻ suy nghĩ: “Con muốn... con muốn buổi tối cùng bố mẹ ra ngoài ăn tối, sau đó, sau khi ăn tối xong chúng ta cùng đi xem đài phun nước theo nhạc!”

Cùng bố mẹ đi ăn tối, sau đó đi xem đài phun nước theo nhạc?

Đường Dạ Khê vô thức nhìn sang Cố Thời Mộ.

Anh gật đầu.

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ cảm kích, sau đó cười nói với con trai nhỏ: “Được, bố mẹ nhất định sẽ cho con thỏa lòng mong ước! Tiểu Sơ đâu, Tiểu Sơ muốn gì nào Tiểu Sơ?”

Giọng nói của Tiểu Sơ vang lên bên ngoài màn hình: “Con chẳng muốn gì cả, như em trai cũng được mẹ ạ.”

“Ngoan, con cứ suy nghĩ lại đi.” Đường Dạ Khê nói.

So với sự ngây thơ và đơn thuần của Tiểu Thứ thì Tiểu Sơ trưởng thành sớm hơn một chút.

Cậu bé luôn sợ tạo thêm gánh nặng và phiền phức cho mẹ mình nên từ trước đến nay, cậu bé không đòi hỏi Đường Dạ Khê điều gì cả.

Điều này khiến Đường Dạ Khê rất đau lòng.

“Bây giờ con chưa nghĩ ra.” Đường Tiểu Sơ nói: “Đợi đến tối khi cùng bố mẹ ra ngoài chơi có lẽ con sẽ nghĩ ra.”

Cố Thời Mộ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn màn hình điện thoại, kinh ngạc nhìn Đường Dạ Khê, nói: “Tiểu Sơ gọi tôi là bố rồi ư?”

Con trai lớn của anh là một cậu bé lạnh lùng, mãi đến trước khi anh và Đường Dạ Khê ra ngoài, anh vẫn không lừa được cậu con trai lớn này của mình gọi anh một tiếng bố.

Không phải là lừa.

Đó là con trai ruột của anh, gọi anh một tiếng bố là điều hiển nhiên thôi!

“Đúng vậy!” Đường Dạ Khê rất vui vẻ.

Hai đứa con trai của cô cuối cùng cũng có thể giống như những đứa trẻ có gia đình bình thường khác, có mẹ có bố.

Sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn!

“Mẹ, bố đâu ạ? Con muốn nói chuyện với bố.” Ánh mắt của bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ chợt lóe lên, nghiêng đầu nhìn vào camera.

“Bố ở đây.” Đường Dạ Khê đưa điện thoại cho Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ cầm điện thoại, nhìn Đường Tiểu Thứ trên màn hình, trong l*иg ngực ngập tràn những cảm xúc lạ lẫm.

Có hãnh diện.

Có vui sướиɠ.

Và cả tình yêu thương không biết đến từ đâu.

Chẳng qua chỉ là một cậu bé mà anh mới gặp mặt có vài lần, nhưng lại có thể khơi dậy bao nhiêu cảm xúc trong một con người từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng như anh.

Tình thân máu mủ ruột rà thật sự là một điều kỳ diệu!

“Con trai à.” Anh mỉm cười nhìn Đường Tiểu Thứ trên màn hình, trong giọng nói ngập tràn sự cưng chiều và dịu dàng.

“Bố!” Đường Tiểu Thứ nhìn thấy anh liền bật cười vui vẻ: “Bố và mẹ về sớm nhé, Tiểu Thứ nhớ hai người rồi.”

“Được.” Cố Thời Mộ gật đầu, đáp: “Bố và mẹ sẽ nhanh chóng trở về, con và anh trai ở nhà nghe lời ông nội nhé... Mà ông nội đâu rồi?”

“Vừa rồi ông vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ ông nội xuống lầu rồi ạ.” Đường Tiểu Thứ nũng nịu nói: “Ông nội nói bọn con đã ngủ rất lâu, nên ăn thêm bữa phụ. Ông nội cho con và anh trai ăn rất nhiều món ngon. Ông nội nói, ông đi tìm người làm đồ ăn cho bọn con.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô nghiêng người nhìn camera nói: “Tiểu Thứ, con và anh trai nên ăn ít lại một chút, nếu không buổi tối sẽ không ăn được nữa.”

“Vâng ạ.” Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời: “Con chỉ ăn một tí cho đỡ thèm thôi ạ.”

Đường Dạ Khê: “...”

Con trai nhỏ của cô thật sự rất hiểu bản thân mình.

So với con trai lớn khá dễ nuôi thì con trai nhỏ của cô ăn được ít hơn, kén ăn mà lại rất tham ăn.

Không thích ăn đồ ăn chính mà chỉ thích ăn đồ ăn vặt, để giải quyết vấn đề về ăn uống cho cậu con trai út, cô thật sự đã phải lo nghĩ rất nhiều.

Tiếng của ông Cố vang lên bên ngoài camera: “Các cháu ngoan, đã dậy chưa nào? Bữa chiều đã chuẩn bị xong rồi, dậy cùng ông xuống lầu ăn bữa chiều thôi!”

“Cháu đến đây ạ, ông nội, bọn cháu đến ngay đây!” Đường Tiểu Thứ nhanh nhẹn trèo xuống khỏi giường.

Cố Thời Mộ bị cậu nhóc chọc cười, nói: “Con trai, không phải con nói phải được mẹ ôm hôn mới dậy được sao?”

Đôi mắt của bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ vụt sáng, nũng nịu nói: “Thứ có thể gọi con dậy ngoài mẹ ra còn có đồ ăn ngon nữa ạ.”

Cố Thời Mộ bị cậu nhóc chọc cười.

Không hổ là con trai anh.

Thật sự quá đáng yêu!

Hai đứa trẻ đã xuống lầu đi ăn bữa chiều với ông nội.

Sau khi tắt video call, Cố Thời Mộ trả lại điện thoại cho Đường Dạ Khê, trêu chọc: “Em cũng không quan trọng như em nghĩ đâu nhé! Bọn nhóc không hề khóc!”

Đường Dạ Khê: “... Là ông Cố đối xử tốt với bọn trẻ, mặc dù hai đứa nó còn nhỏ những thực ra trong lòng cái gì cũng hiểu hết, ai yêu quý chúng, ai không yêu quý chúng, trong lòng chúng biết rất rõ.”

Hơn nữa, lúc bọn trẻ thức dậy, việc đầu tiên chúng làm không phải là gọi video với cô sao?

Nếu không liên lạc được với cô, bọn trẻ chắc chắn sẽ khóc.

Trong lòng các con trai cô, cô chắc chắn chiếm vị trí cực kỳ quan trọng!

“Ông Cố?” Cố Thời Mộ lắc lắc tờ chứng nhận kết hôn trong tay, cười khẽ nói: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng nhận rồi, có phải là em nên đổi cách xưng hô không? Hay là phải đợi bố của chúng ta trả phí đổi cách gọi cho em?”

Đường Dạ Khê: “...”

Đổi... đổi cách xưng hô ư?

Còn “bố của chúng ta” ư?

Cố Thời Mộ quả nhiên là người có năng khiếu trời cho, anh không những mạnh hơn cô mà còn nhập vai nhanh hơn cô!

Cô muốn nói, chuyện đổi cách xưng hô có phải là nên bàn bạc với ông Cố một chút không?

Vừa định mở miệng thì điện thoại của cô lại đổ chuông.

Cô lại rút điện thoại vừa mới cất vào ra, lần này, cái tên hiển thị trên màn hình là Đường Cẩm Địch.

Mỗi lần nhìn thấy tên của người nhà họ Dường, tâm trạng của Đường Dạ Khê sẽ trẻ nên vô cùng nặng nề và ngột ngạt.

Cô khẽ thở dài, bấm nút nghe rồi đặt điện thoại lên tai, nói: “Anh họ hai?”

Giọng nói vang lên bên tai của Đường Dạ Khê không phải là của Đường Cẩm Địch mà là của Hình Bội Trân.

Đường Dạ Khê nhíu mày, giọng nói trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Khuôn mặt của Hình Bội Trân ở đầu bên kia của điện thoại đầy vẻ nhục nhã.

Bà ta siết chặt điện thoại của Đường Cẩm Địch, đè nén sự không cam tâm và uất hận trong lòng xuống, run rẩy nói: “Khê, Khê Khê à, chuyện trước đây đều là lỗi của mợ, mợ biết sai rồi. Khê... Khê Khê, cháu tha thứ cho mợ một lần đi, thả mợ ra ngoài có được không?”

Đường Dạ Khê cầm điện thoại, hơi không dám tin vào lỗ tai của mình.

Năm mười tuổi, cô được Đường Cẩm Địch đưa vào nhà họ Đường.

Từ năm mười tuổi đến năm mười ba tuổi, trong khoảng thời gian ba năm đó cô bị mẹ con Hình Bội Trân hành hạ đến chết đi sống lại.

Mười ba tuổi, anh họ cả của cô – Đường Cẩm Tiêu đi du học ở nước ngoài trở về nhà họ Đường, phát hiện cô bị Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y ngược đãi nên đã nổi trận lôi đình, trách mắng hai mẹ con bà ta một trận.

Kể từ đó, có sự bảo vệ của anh họ cả, Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y không dám ngược đãi cô nữa, nhưng thái độ của bọn họ vẫn cao cao tại thượng như thế.

Trong mắt Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y, hai mẹ con họ là chủ nhân của nhà họ Đường, còn cô chỉ là một nô ɭệ nợ ơn của nhà họ Đường.

Cô đã ở trong nhà họ Đường hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cô nghe Hình Bội Trân gọi mình là “Khê Khê”, lần đầu tiên thấy Hình Bội Trân hạ thấp giọng điệu xuống nói chuyện với mình như vậy.