Sau khi biết được sự thật thì cả bảy đứa sẽ tự đặt quy tắc cho mình, Diêụ và Uyên cãi nhau pành pành ra chỉ vì một cái quy tắc nhỏ lắm lun á! Bọn còn lại cũng chẳng thèm ngăn cản mà lấy bỏng ngô ra ngôì xem" drama" đó, chứ sao tụi nó phải cản, chán quá mà~ Hai đứa bọn nó mà cãi nhau thì bố đứa nào dám cản, chỉ dám xem thui à. Tụi nó cãi nhau xong mà vẫn bất phân thắng bại, nói thật nhé! Cái Yến, Thùy và Thảo còn phải đơ 5 giây vì chị Uyên đó, lần đầu nó chửi bậy luôn ha? Chứ bình thường là con ngoan trò giỏi, chửi bậy cái éo gì, suốt ngày tớ rồi cậu rồi đến mình, nghe nó phát chán. Thấy nãy giờ cứ như bị bơ, Thùy Linh lên tiếng:
- Này, hai cậu, cãi nhau thế cũng chả có làm được cái gì đâu!
- Đúng đó!_ Bốn đứa còn lại cũng đồng tình nhưng cái đuôi vẫn đang ngoe ngoẩy như muôn trái trại tâm thần... ý lộn... là trại thoi à~
- Gì, đợi chút nữa đi!_ Diệu và Uyên tức giận hét lên
- Ừ, đợi chút nữa!_ Thùy Linh nghe xong mà sát khí đùng đùng, to hơn cả chị Gia Hân, nhìn hai con chuột với ánh mắt của thú săn mồi, giọng trầm xuống nói làm cho không khí trong căn phòng hạ nhiệt rồi chuyển xuống 1%, đóng băng cả cái căn phòng... chỉ là tưởng tượng của mấy chị nhà ta thui à~ chứ tụi nó có bốn đứa đã bay vô chăn để bảo vệ mình từ khi nào gòi, hơn nữa, hai đứa còn lại thì đóng băng luôn rồi chứ chạy sao nổi. Bốn đứa đã chạy về chăn thì đứa nào cũng có suy nghĩ là" Từ lần sau, chớ động vô ai chứ đừng động vô con Thùy Linh, nếu không chết bằng băng mà cái xác cũng chả thấy mà tang", hai đứa bị đóng băng thì lại nghĩ khác:" Từ lần sau, nếu chơi ai thì chơi, chứ chơi với Thùy Linh có mà chết sớm hơn cả chơi với thú, nhưng mình đâu ngu mà trầu Vương ta". Nhưng vừa nghĩ xong thì lại nghe được suy nghĩ của bốn đứa kia, hai đứa bị đóng băng đơ người, lại như thế, cả bảy người đọc được suy nghĩ của nhau, Thùy Linh nghe xong thì chỉ để lại một câu:
- Nhớ cho kĩ!
- Ừ...ừ!_ Đám kia run càm cập mà kêu
- Hả?Có chuyện gì thế?_ Thùy Linh khó hiểu
- Trời, nó sinh ra hai nhân cách đó mấy cậu ạ!_ Thảo nói với vẻ ngán ngản
- Thật, giờ làm sao?_ Uyên lẫm lự
- Thì xác định thời gian nhân cách thứ hai xuất hiện chứ sao!_ Diệu Linh nói
- Rồi làm sao nữa?_ Gia Hân vẫn chưa hiểu
- Rồi tránh nó thôi!_ Tuệ Hân nói cho Gia Hân hỉu
- Ừ!_ Uyên chán nản
- Giờ là thấy bất ổn nha, mạt thế sắp diễn ra rùi mà mấy bà vẫn còn trơ trơ như sẽ bình yên ha?_ Thùy Linh Nhân Cách thứ 2 xuất hiện làm cả bọn lúng ta lúng túng, toán loạn hết cả lên luôn ấy chứ, thì có đứa nào muốn nó xuất hiện đâu! Xuất hiện có khi chỉ để chửi, ai mà muốn nghe chứ hả?
- Ừ!_ Gia Hân chợt nhớ ra cái gì đó nói
- Bây giờ phải lên kế hoạch trốn trại đã!_ Tuệ Hân nói
- Tại sao?_ Uyên Linh khó hiểu
- Đúng đấy! Tại sao?_ Hải Yến khó hiểu
- Thì để khi nào mạt thế diễn ra còn có chỗ ở, nơi này không an toàn!_ Thùy Linh 2 giải thích
- À... Ok, kế hoạch thế nào?_ Diệu Linh hỏi, ngay lập tức, Tuệ và Thùy 2 quay nhanh 180 độ về phía Thảo, Thảo lắc đầu, biết ngay mà, tụi nó nghĩ mình có khả năng sinh tồn hay hơn mà, thôi kệ đi, đúng rồi còn gì, Thảo nói:
- Đầu tiên là tìm nhưng chỗ hẹp mà ít người tới đã, tìm ít nhất ra cho tớ là 10 khu, tiếp theo là xây dựng căn cứ, hãy tận dụng mọi thứ có thể nhé! Hơn nữa, nhớ làm cửa ra vào nhỏ thui, chúng ta chỉ chứa những người ở nhi viện. Tiếp theo là xây chỗ ở, chúng ta sẽ tận dụng nhiều thứ một chút rồi lắp thành giường và mọi thứ cần thiết. Còn lại là vũ khí, tất cả phải biết phòng vệ nghe chưa?
- Rõ!_ Cả đám sáu người đồng thanh
Sau khi nghe Thảo phổ biến kế hoạch xong, tụi nó đường ai người nấy về, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sinh tử của mình. Lòng ai cũng lo lắng tột cùng, sợ hãi, nhớ nhung cha mẹ của kiếp trước nhưng muốn gặp được ba mẹ thì phải sống, các cô càng quyết tâm hơn, phải sống bằng mọi cách, phải sống sót dù chỉ có là một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng được, phải sống bằng mọi giá để phải vệ những người mà mình yêu thương.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện hơi ngắn nhỉ? Thôi thì hẹn gặp chương sau
Bye bye