Văn Nhân

Chương 2: Khen thưởng

Trong khu kí túc ngôi trường quý tộc này đều là phòng đơn, Văn Bất Ngữ là sinh viên diện học bổng hơn nữa còn là đại diện của trường, đương nhiên được đãi ngộ công bằng.

Căn phòng được bài trí đơn giản thoải mái. Văn Bất Ngữ lấy hộp cứu thương ra. Anh chưa sử dụng những thứ này bao giờ, thế là cầm thuốc trên tay mà chẳng rõ nên xài kiểu gì.

Một đôi tay vươn tới lấy chúng đi. Thuần thục bôi thuốc cho mình, Dương Thần to con ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chăm chú quan sát người anh năm trên đương ngỡ ngàng trước những động tác của hắn.

Văn Bất Ngữ thấy hắn điêu luyện như vậy, dùng ngón trỏ trắng ngần nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay săn chắc của hắn, dịu giọng hỏi: "Hình như cậu rất thạo?"

"Vâng", Dương Thần gật đầu trả lời, "Đã quen."

Đã quen, nghĩa là quen với việc bị thương khi đánh nhau?

Văn Bất Ngữ dễ mềm lòng, tinh thần trách nhiệm trên tư cách đàn anh tự động trỗi dậy. Anh ngồi xuống vị trí đối diện hắn, tỏ ý không tán thành, nhẹ giọng khuyên bảo nhóc khóa dưới không hiểu chuyện rằng đánh lộn chỉ tổ hại người hại mình.

Dương Thần lại lặng im ngắm cặp mắt long lanh tựa sóng nước ngày xuân tháng Ba, hàng lông mi dài mảnh như một chiếc quạt nhỏ sượt nhẹ nơi tim người ta. Khác với xứ Bắc này tráng lệ rực rỡ, đàn anh Văn Bất Ngữ chính là cảnh sắc đặc biệt nhất.

Phong cảnh xinh đẹp quý giá như thế nên được che chở tận đầu quả tim, do đó hắn mới tàn nhẫn dạy dỗ mấy thằng mưu toan vụиɠ ŧяộʍ tác quái mấy năm đằng đẵng qua.

Một đỗi sau, Văn Bất Ngữ nhận ra nhóc đàn em mặt đơ này cứ nhìn chằm chằm mình suốt. Anh nói lâu quá chừng mà tên này chẳng hé nửa lời, không khỏi thầm tán thưởng người trẻ ngày nay thật là có cá tính.

Thấy anh dừng nói, Dương Thần còn cho rằng anh khát nước nên vội vàng đứng dậy tìm phích nước với cốc, rót đầy cốc rồi đưa đến bên môi Văn Bất Ngữ: "Anh uống đi."

"Cảm ơn" Văn Bất Ngữ nghiêng đầu mỉm cười đón cái cốc, nhấp một ngụm sau đó bàn về sự tình hôm nay, "Cậu lưu thông tin liên lạc của anh đi, cuối tuần anh mời cậu đi ăn. Sau này gặp khó khăn gì thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc, Dương Thần mới bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Không ăn cơm. Muốn thưởng kiểu khác."

Rõ ràng là để trả ơn, không hiểu kiểu gì lại thành khen thưởng.

Văn Bất Ngữ bị nhóc khóa dưới kì lạ này chọc cười. Anh cong ngón tay đặt trên đôi môi đang nhếch lên, thần thái rạng rỡ, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Anh cũng bông đùa đáp: "Vậy cậu thích gì? Anh thưởng cho cậu hết."

Thấy người trong lòng là đầu óc chậm lụt hẳn đi, hắn nghe vậy lại tưởng thật.

Ánh mắt Dương Thần dán thẳng vào cái người đang cười hiền hòa trước mặt, đột nhiên hắn kích động bật dậy tiến từng bước một đến gần anh. Mãi đến phút giây cúi xuống ôm người trên ghế vào lòng, hắn mới thỏa mãn đứng yên.

Luồng hormone đầy xáo động của chàng trai phương Bắc mãnh liệt tỏa lan. Văn Bất Ngữ bối rối khó hiểu ngẩng đầu nhìn Dương Thần, mở miệng định hỏi hắn.

Tiếp đó, bờ môi in lên một thứ ram ráp.

Dương Thần dè dặt ấn đôi môi khô khốc đến mức hơi bong tróc của mình trên khóe miệng người anh năm trên mà hắn ái mộ. Trong thoáng giây môi kề môi, làn da mịn màng ấm áp của người nọ như quấn quýt chẳng rời.

Sắc mặt hắn thêm phần nghiêm túc còn hơn ban nãy, không giống như đang hôn, mà là đang nâng niu một món báu vật quý hiếm.

Tiêu hóa chuyện mình bị tập kích bất ngờ xong, Văn Bất Ngữ bỗng chốc đỏ bừng mặt, rất khó tin: "Cậu, cậu..."

Thế rồi, bạn Dương Thần chưa kịp ngắm kĩ bộ dáng ráng hồng nhuộm má động lòng người của đàn anh thì đã bị Văn Bất Ngữ bi phẫn đuổi khỏi phòng.

Cái tên bị chặn ngoài cửa lại sờ môi, để lộ nét cười hiếm hoi từ bấy lâu.