Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 45

Chương 45
— Một lần cùng bay lượn, mãi mãi làm bạn. Thật hy vọng rằng, anh có thể là Icaran dũng mãnh của em. —

﹋﹋﹋﹋

Paulaner vào buổi tối sẽ có một dàn nhạc sống biểu diễn, còn có cả ca sĩ hát nhạc cổ điển Đức.

Từ lúc Tăng Thác đẩy cửa tiến vào cho đến khi hắn ngồi xuống trước mặt cậu, toàn bộ quá trình vỏn vẹn chỉ mất mấy chục giây mà thôi. Trong lúc này, đầu óc Gia Y cũng dùng một tốc độ thần kỳ mà vận hành: Nếu anh ta mở miệng đàng hoàng, giải thích đàng hoàng, thì mình cũng không nên ác ôn đối với anh ta. Tâm bình khí hòa nói chuyện, sau đó, còn có thể tha thứ cho anh ta…

Ấy nhưng, cậu chợt nhớ ra phải tìm cách khiến Tiểu Sách chủ động mở miệng —— Có lẽ là vì Tiểu Sách hôm nay hơn phân nửa là mang theo cảm giác có lỗi mà đến, cho nên chỉ cần bản thân cậu nhún nhường một chút, anh ta sẽ chủ động lên tiếng thôi, dù cho anh ta có không quen làm như vậy.

“Đến bao lâu rồi ?” Nam nhân dùng một vấn đề không thích hợp nhưng lại thể hiện sự quan tâm để đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.

“A, vừa mới.”

“…” Tăng Thác trầm mặc một trận, lại hỏi: “Tối hôm qua, mấy giờ về ?”

Biết hắn không giỏi đối đáp, giống như đầu lưỡi cứ thắt lại. Nhìn hắn không được tự nhiên, Gia Y trong lòng cảm thấy muốn cười, bĩu môi uống bia đen, “Không nhớ rõ.”

Cậu vừa thấy đã hiểu được nguyên nhân hắn hạ mình, cũng hiểu được ý đồ của hắn. Kỳ thật, ngay cái lúc cậu nhìn thấy Tiểu Sách đến gần bàn ăn, cơn giận trong lòng Gia Y đã vơi hơn phân nửa. Bất quá, dù vậy thì Tiểu Sách vẫn thiếu cậu một lời giải thích.

Một bữa ăn diễn ra mau tích tắc. Có lẽ là vì không nói chuyện, cho nên gà nướng trên bàn không bao lâu đã bị càn quét sạch sẽ. Cầm ly bia một lít, uống ừng ực xong một hơi cuối cùng, sảng khoái lan tràn.

Tăng Thác tính tiền xong, rầu rĩ hỏi: “Muốn đi quảng trường chờ đếm ngược không ?”

“Nhưng còn cách 12 giờ lâu quá.” Gia Y tò mò, Tiểu Sách sẽ giải thích như thế nào về lời chất vấn hôm qua cậu nói với hắn. Mặc dù chuyện này cũng không còn quá thiết yếu nữa.

Lúc được Tiểu Sách im lìm dẫn đến trước cửa rạp chiếu phim ở Tân Thiên Địa, mặc dù cao hứng, nhưng vẫn nhịn không được quở thầm trong lòng: Chiêu bài cũ rích !

Hiện tại đang có những bộ phim bom tấn hot nhất, hai mươi phút trước khi mở màn, may mắn cướp được hai cái trong số ít ỏi vé ngồi còn lại. Nhìn hàng chữ in rõ dãy ghế cuối cùng trên vé, Gia Y khó chịu bĩu môi, “Phải cố rướn người rồi…”

Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng bom tấn. Một tộc người hiền lành dũng cảm vì bảo vệ hành tinh của mình mà phải đấu tranh với loài người tham lam. Một thú cưỡi màu xanh biếc phun lửa đỏ rực là Icaran đang chở nhân vật chính bay lượn dọc theo vách núi dốc đứng, phiêu du và tự do. Cây cỏ cứ như những sinh vật diệu kỳ láu lỉnh nhảy nhót rồi xoay vòng, vừa chạm vào thì liền co rúm lại, còn cả những gốc cây có linh hồn thánh khiết… Tất cả đều là những sinh vật có linh hồn còn biết bao dung hơn cả nhân loại.

Một lần cùng bay lượn, mãi mãi làm bạn.

Nhìn Icaran cực kì hung mãnh nhưng một khi phục tùng thì liền vô cùng trung thành, Gia Y bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng mới đây của mình. Cũng gần giống như thế này, có được một thú cưỡi vừa đẹp mã vừa trung thành cùng rong ruổi thiên hạ, chẳng khác chi một anh hùng.

Đang xem đến nhập thần, Gia Y cũng không nhận ra bàn tay đang đặt trên tay vịn của mình đã bị Tiểu Sách cầm. Đợi đến khi phát giác, cậu trong bóng tối trợn to hai mắt, mặt đờ ra… Liếc xem động tĩnh bên Tiểu Sách một cái: nam nhân tựa hồ rất thong dong, biểu tình trên mặt cũng rất bình thường, ánh mắt còn đang dán dính vào màn ảnh, cũng không phát hiện Gia Y nhìn trộm.

Nắm chặt tay mình như vầy, anh ta chưa lần nào… Chỉ có như thế, mà cư nhiên đã thấy vui vẻ thế này. Thật sự là không có tiền đồ mà… Gia Y cắn cắn môi, không cam lòng việc mình không biết kiềm nén.

Thế nhưng trái tim lại cứ cố đập cho mạnh vào, có khi bàn tay phải sẽ để lộ tâm tình mất.

“… Tiểu Sách.” Trong bóng tối, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng.

Tăng Thác không nói gì, chỉ nghi hoặc xoay đầu nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, liền giống như tâm sự bị nhìn thấu mà trở nên khẩn trương: “Không, không có gì hết !” Thấy ánh mắt của nam nhân vẫn chưa chịu dời đi, nhịn không được thấp giọng rống lên, “… Anh nhìn cái rắm !”

Hắn dường như nở nụ cười. Gia Y nhất thời càng thêm bồn chồn, thậm chí còn nghĩ đến Tiểu Sách muốn hôn mình. Vừa nghĩ đến ý niệm đó, cả người lập tức liền đỏ đến tận mang tai.

Tăng Thác đúng là đang cười, chỉ là ánh mắt của hắn đã nghiêm túc trở về với màn ảnh.

Gia Y vốn còn đang mừng thầm, trong rạp chiếu phim tối như vậy, hắn hẳn sẽ không thấy mình yếu thế mà đỏ mặt đâu. Nhưng cậu đã quên mất, thị lực của Tiểu Sách là đạt mức tuyệt đối, cho nên hắn đương nhiên cũng có thể nhìn tốt trong ban đêm.

Kéo dài thêm khoảng hai tiếng rưỡi nữa thì bộ phim kết thúc, đã gần 0h.

Vô cùng thỏa mãn, bỗng nhiên ý thức được nam nhân vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện hôm qua cậu nổi bão với hắn.

Tiểu Sách thối, anh đừng nghĩ rằng tùy tiện dụ dỗ em như thế là xong, tốt xấu gì em cũng là người có đầu óc nha. Muốn qua mặt quan à ? Không có cửa đâu !

Gia Y cố gắng chú ý thật kỹ, cố gắng không để bị Tiểu Sách “lừa gạt”.

Kỳ thật, đối với cậu mà nói, người này giống như một cơn lốc xoáy vậy, một khi bị hút vào rồi thì chỉ có thể thuận theo dòng xoáy đó, càng xoáy càng sâu.

Cậu rốt cuộc thì đã rơi vào ‘lốc xoáy mang tên Tiểu Sách’ từ khi nào nhỉ ?

_______

Câu đề chương, thật ra ta đã lược bỏ cụm từ “phun lửa”. Chứ để nguyên thì tưởng tượng hại não quá. Không biết ẻm nghĩ sao mà có thể muốn anh giống như Icaran – biết phun lửa =)).