Chương 20
— Mỗi người đều có những thứ mà mình quý trọng, không thể nói là có thể vứt bỏ ngay được. Cũng giống như trong lòng mỗi chúng ta đều có một người nào đó, không phải nói quên thì có thể quên ngay, nói buông tay thì buông tay được ngay. —~~~~~
Sỏi mật đã đau là đau toàn thân.
Tăng Thác không biết cậu đau, và dường như cũng không biết tim cậu đau.
Mặc dù là thứ bảy, nhưng vì bị gọi đi trực ban nên Tăng Thác phải rời nhà từ sớm. Gia Y nằm trên giường nghe tiếng hắn đóng cửa. Sau đó đứng dậy, nhìn mảnh giấy nam nhân lưu lại trên bàn cơm.
‘Trên bàn có bánh mì, sữa trong tủ lạnh.’ (ngắn gọn, súc tích -_-|||| )
Gia Y nhìn bữa sáng trên bàn, hoàn toàn không muốn ăn. Túi mật đau cả một đêm mà đến giờ vẫn chưa hết hẳn. Cậu đi vào bếp, lấy một cái ly thủy tinh rót nước uống. Đống miểng vụn trên sàn sớm đã được Tăng Thác quét dọn sạch sẽ, cái ly sứ trắng bị vỡ im lặng nằm trong thùng rác.
Trên giá còn một cái khác màu sẫm, hình như là cùng kiểu với cái kia. Cậu đã thấy Tăng Thác dùng nó để uống trà. Còn những ly thủy tinh bình thường khác thì được úp chỉnh tề trên bàn.
Uống xong một ly nước, Gia Y nhẹ nhàng rửa lại ba lần mới trả về chỗ cũ.
Đang tính rời đi lại nhận được điện thoại của Trác Dật.
“A lô, Gia Y à, cậu ở đâu vậy ?”
Cậu theo phản xạ nhìn quanh một vòng rồi mập mờ nói: “À, ở bên ngoài.”
“Cậu hôm nay rảnh không, đổi ca với tôi nhé ? Tôi có việc không đi được…”
“Ờ…” Nhớ tới túi mật của mình vẫn chưa khỏe, lại thêm cả đêm ngủ không ngon giấc.
“Không rảnh hả ?”
“Ừm, tôi thấy không thoải mái lắm.”
“Cậu làm sao ?” Đầu bên kia hiển nhiên khẩn trương lên, “Là bệnh cũ tái phát ?”
“Ừ, có điều bây giờ đỡ nhiều rồi.”
“Không khỏe mà còn chạy ra ngoài ? Cậu ở đâu, tôi tới đón ngay.”
“Ấy không cần không cần ! Tôi tự về được mà…”
“Phó Gia Y !” Trác Dật ngữ khí kiên định,
“Nói cho tôi biết cậu ở chỗ nào !”
“…” Không lay chuyển được, đành phải nói tên đường gần đấy cho gã biết.
“Chờ tôi, mười phút nữa tới.”
Gia Y ra khỏi tiểu khu nhà Tăng Thác, đứng chờ trên đường đã hẹn. Quả nhiên, không tới mười phút sau Trác Dật đã chạy xe máy đúng giờ xuất hiện.
“Cậu thấy sao rồi ?” Gã cởi nón bảo hiểm xuống, gác chân xe.
Gia Y miễn cưỡng cười cười, “Không sao nữa rồi.”
“Lên xe.” Trác Dật từ cốp xe đằng sau lấy ra nón bảo hiểm đưa cho Gia Y, “Chở cậu về.”
Gia Y đội nón bảo hiểm, ngồi sau xe Trác Dật.
Hiện giờ việc ngồi xe máy đối với cậu mà nói, là cực kì đau khổ. Hễ chạy đến mấy đoạn đường không lành lặn, xóc nảy mấy cái đã cảm thấy hạ thân đau vô cùng. Không biết phải làm sao, cậu chỉ có thể khó chịu nắm lấy góc áo Trác Dật. Người đang lái xe dường như nhận thấy cậu không khỏe, nhớ đến cậu khi đau sỏi mật là đau đến kinh khủng nên kéo hai tay Gia Y vòng qua eo mình, “Ôm chặt.”
Gia Y kinh ngạc “A” một tiếng, ôm lấy người phía trước.
Suốt đường đi phải nói là đau toàn thân.
Cậu cởi mũ bảo hiểm xuống đưa cho Trác Dật, “Cám ơn cậu.”
Trác Dật cầm lấy mũ, móc lên tay lái của xe, “Còn khó chịu không, tôi đỡ cậu lên lầu.”
Gia Y từ chối không được, đành phải thuận theo ý muốn của gã.
Lâm Cát Cát là người ra mở cửa. Thấy Trác Dật cùng với Gia Y vẻ mặt tiều tụy, cô hiển nhiên cũng rất kinh ngạc. Một bên đỡ Gia Y vào trong một bên hỏi: “Đây là thế nào ?”
“Cậu ta bệnh cũ tái phát, tôi tiện đường chở cậu ta về.” Trác Dật nhìn Gia Y ngồi trên ghế salon, “Thuốc ở đâu ?”
Lâm Cát Cát nhanh chân, “Để tôi đi lấy.”
Nhìn Gia Y bỏ viên thuốc vào trong miệng, Trác Dật ăn ý đưa ly nước ấm qua, rồi lại nhìn cậu uống hết thuốc, không quên giáo huấn thêm vài câu: “Cậu cũng thật là, tiết trời này mà buổi sáng rảnh rỗi đi ra ngoài làm gì hả ?”
Lâm Cát Cát ngồi bên không nói gì. Xem ra Trác Dật vẫn chưa biết, Gia Y hôm qua ở bên ngoài cả đêm.
Gia Y xấu hổ cúi đầu: “… Hì hì, buổi sáng không khí tươi mát… Tôi chỉ muốn ra ngoài dạo chơi tí…”
Do lúc nói chuyện cúi đầu nên cậu vô tình nhìn đến chuỗi hạt trên cổ tay Trác Dật. Chuỗi vòng kia đã từng bị đứt tan tành, rồi bị vứt vào sọt rác. Hiện giờ lại hoàn hảo không một vết nứt nằm trên cổ tay cậu ta.
Đã đeo nhiều năm như vậy, cậu có thể thấy Trác Dật rất luyến tiếc.
Tuy rằng trước đó bị đứt nhưng vẫn nghĩ hết mọi cách để xâu lại. Giống như một món bảo bối mất đi rồi lại tìm được, hoặc giống như người mình yêu sắp mất đi rồi cuối cùng lại chặt chẽ ôm lấy nhau.
Dù thế nào đi nữa, mỗi người đều có thứ mà mình quý trọng. Không phải nói bỏ là có thể bỏ. Cũng giống như trong lòng mỗi người đều có một người nào đó, không phải nói quên là có thể quên, nói buông tay là có thể buông tay. Khi yêu, ta thậm chí còn tình nguyện hãm sâu vào lốc xoáy mang tên người kia, chấp mê bất ngộ.
Thấy Gia Y ngây người, Lâm Cát Cát mở miệng gọi: “Gia Y, Gia Y ? Muốn về phòng ngủ một lát không ?”
Cậu phục hồi tinh thần, ngẩng đầu đáp ‘được’.
Trác Dật đứng dậy, “Vậy cậu cứ ngủ nhé, tôi cũng nên đi rồi.”
Gia Y lúc này mới nhớ ra Trác Dật vốn là muốn tìm mình thay ca, “Còn ca làm việc của cậu sao đây ?”
“À không sao đâu, tôi gọi cho người khác là được, cậu an tâm nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Sau khi Trác Dật đi rồi, Lâm Cát Cát đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Tình huống ra sao ?”