Yêu Nhầm Thế Thân

Chương 9: Cạn ly!

Thời điểm tan làm, xe cộ đông đúc, lần đầu tiên Duẫn Khải Nguyên lái một chiếc xe hạng sang nên cô cũng hơi sợ hãi và cẩn thận, mọi người như muốn gục trên tay lái, vừa nhìn trước vừa nhìn gương chiếu hậu, vô cùng vội vã.

Đèn phanh của phía trước bật sáng, cô cũng đạp phanh gấp, phanh của chiếc xe này rất cứng, cô phải dùng sức mới có thể đạp được một chút, chiếc xe rung lên mấy lần liên tiếp, Từ Thâm Gia nghi ngờ khi đến khachs sạn tổ chức buổi tiệc cuối năm, não anh sẽ bị chấn động, ói đầy xe mất.

"Đừng căng thẳng, cùng lắm chỉ là một chiếc xe."

Anh có ý tốt muốn cô thả lỏng dây thần kinh.

Nhưng Duẫn Khải Nguyên không cảm kích chút nào.

"Đừng nói như vậy, tổng giám đốc." Lúc trả lời, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước: "Chỉ cần một vết xước thôi là cũng hơn một nghìn, một vạn rồi?"

"Tôi đâu có kêu cô bồi thường."

"Không thể nói như vậy được, tổng giám đốc." Cảm giác như những chiếc xe máy hai bên sắp chuyển động, cô liều mạng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu: "Nếu chuyện này xảy ra vài lần, chắc chắn anh sẽ sa thải tôi."

Cô còn muốn chuyển đến phòng kế hoạch sau ba tháng nữa mà.

"Tôi hứa dù cô có đυ.ng đến xe tôi nát vụn tôi cũng sẽ không sa thải cô, được không?"

"Không thể nói như vậy được, tổng giám đốc." Xe máy thật sự đã chui vào khe hở của xe cô, Duẫn Khải Nguyên vội vàng bóp kèn khiến Từ Thâm Gia giật mình: "Đυ.ng hư mà không bồi thường khiến lương tâm tôi áy náy lắm."

Từ Thâm Gia vừa bực vừa buồn cười.

Nói một cách khác, cái danh xưng "Tổng giám đốc" chỉ là cái danh thôi sao?

Đột nhiên thêm một cú phanh gấp nữa, Từ Thâm Gia cảm thấy dạ dày của mình đã bắt đầu nào loạn.

"Quên nó đi!" Anh chịu thua: "Xuống xe."

"Tổng giám đốc?" Duẫn Khải Nguyên trợn tròn hai mắt: "Bây giờ anh muốn đuổi tôi về nhà sao?"

Cô chỉ đang lái xe theo chỉ dẫn, rõ ràng không biết được đây là đâu.

"Đổi chỗ." Anh cởi dây an toàn: "Tôi sẽ lái."

Vừa nghe anh nói anh sẽ lái xe, Duẫn Khải Nguyên vui mừng, nở một nụ cười rạng rỡ.

Biểu cảm thở phào nhẹ nhõm quá rõ ràng, Từ Thâm Gia bất lực đổi chỗ với cô.

Khi Duẫn Khải Nguyên ngồi vào ghế phụ, Từ Thâm Gia vẫn không quên trêu chọc cô: "Không phải cô nên ngồi ở hàng ghế sau sao?"

Duẫn Khải Nguyên ngẩng người, lúc này mà anh còn hỏi ngược lại cô à.

Người này thật xấu bụng, có phải cảm thấy rất vui khi bắt nạt người khác không?

"Ha ha." Duẫn Khải Nguyên chỉ biết cười trừ, không trả lời.

Đi đến khách sạn, nhìn xung quanh, ước đoán có khoảng trăm bàn, trên sân khấu còn có nghệ sĩ đang biểu diễn, đây là lần đầu tiên một người chỉ làm ở công ty nhỏ như Duẫn Khải Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này.

Công ty của cô trước đây đến một buổi tiệc cuối năm cũng không có, chỉ có một phong bị màu đỏ với sáu trăm tệ.

Khi trưởng phòng và phó giám đốc đang mua hàng bên kia nhìn thấy Từ Thâm Gia, họ đã mỉm cười và bắt tay, cảm ơn anh về món quà trong buổi tiệc cuối năm.

Từ Thâm Gia cũng nói chuyện với đối phương một chút, giới thiệu thư ký mới, sau đó họ được hướng dẫn vào chỗ ngồi.

Họ đến muộn, trên bàn đã bày đầy đủ thức ăn.

Duẫn Khải Nguyên đói đến nỗi bụng kêu cồn cào, nhưng đã có người tới mời rượu trước khi cô kịp cắn hai cái.

"Xin lỗi, tôi phải lái xe." Từ Thâm Gia áy náy cười nói: "Thư ký của tôi sẽ uống thay."

Hả?

Duận Khải Nguyên đang cầm ly nước chanh cũng sửng sốt.

"Sao sếp lại phải lái xe chứ? Tổng giám đốc thật biết đùa. Như thế không tốt đâu."

Duẫn Khải Nguyên chỉ có thể cười trừ.

"Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, đừng dọa cô ấy." Từ Thâm Gia quay sang nhìn Duẫn Khải Nguyên cười một tiếng.

Nụ cười rất quyến rũ và mê người, nhưng Duẫn Khải Nguyên lại cảm thấy toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy ly rượu vang đã được rót đầy đến tám mươi phần trăm trên tay anh.

"Thư ký Duẫn, uống đi." Anh đưa ly rượu cho cô và lấy lại ly nước chanh: "Cạn ly."

Đợi chút, sếp cầm nước chanh mà sao có thể nâng ly cô cạn ly được?

Duẫn Khải Nguyên trợn mắt.

"Cạn."

Khách hàng và tổng giám đốc cụng ly nhau, vui vẻ ngẩng đầu uống.

Vốn dĩ Duẫn Khải Nguyên chỉ định uống hai hớp, nhưng không ngờ Từ Thâm Gia lại chỉ ngón tay vào ly, ra hiệu rằng cô phải uống hết ly rượu đó.

"Nấc." Cô khó chịu ợ một cái.

"Tửu lượng của thư ký không tệ, có thể uống hộ sếp."

Sau khi tổng giám đốc khen ngợi, anh đi qua bàn khác.

"Đến lượt chúng ta đi mời rượu." Từ Thâm Gia rót đầy một ly rượu trống trước mặt cô đến tám phần: "Đi thôi."

Có thể cho tôi ăn hai món được không?

Nhưng cô chưa kịp yêu cầu thì Từ Thâm Gia đã đi đến bàn khác, Duẫn Khải Nguyên đành phải cầm ly rượu chạy theo.

Kính một vọng ở bàn các giám đốc điều hành cấp cao.

"Đi thôi, qua bàn kế tiếp."

Còn muốn đi?

Duẫn Khải Nguyên vội vàng cầm một viên Bát Bảo nhét vào miệng, sau đó đuổi theo anh.

Ban đầu cô cho rằng mình có thể ăn uống no nê khi đến buổi tiệc cuối năm, ai ngờ cô chỉ có thể ăn một viên Bát Bảo và một miếng vịt xông khói đã phải đi.

Thay vào đó cô đã phải uống đến mấy ly rượu rồi.

Vừa lên xe, cảm giác choáng váng dâng trào, cô mềm nhũn trượt trên lưng ghế.

"Cầm lấy." Từ Thâm Gia đưa cho cô một chai thủy tinh nhỏ.

"Đây là cái gì?"

"Nước giải rượu, không biết có tác dụng hay không."

"Tổng giám đốc, anh đã chuẩn bị nó à?"

Cô vội vàng mở ra uống.

"Tôi không cần." Tửu lượng của anh rất tốt: "Nhưng tôi sợ cô cần, nếu say rồi thì ai giúp tôi tiếp rượu?"

Anh nháy mắt với cô.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy đôi mắt quyến rũ này đang giễu cợt mình."

"Tổng giám đốc, còn buổi tiệc cuối năm của công ty thì sao?"

"Kết thúc rồi."

"..." Vậy mà lại không được ăn.

Hu hu...Buồn bã.

Cô luôn muốn ăn tiệc cuối năm của công ty.

Hơn nữa vừa rồi, tổng giám đốc đã tặng một chiếc ti vi mười sáu inch và một phong bì hai mươi ngàn tệ như một phần thưởng cuối năm, như vậy công ty này còn tuyệt vời hơn nữa.

"Cô đến sớm một tuần là được ăn rồi."

Chủ nhật tuần trước cô thậm chí còn không được phỏng vấn!

"Đừng buồn, chúng ta còn tới tám buổi tiệc như vậy trong tháng này."

"Tám buổi."Cô trợn mắt.

"Thích không? Vui không?" Từ Thâm Gia nhìn cô cười.

"Tất cả đều do tôi uống?"

Đi tiệc cuối năm mà chỉ uống rượu thì có gì vui chứ, cô đâu phải kẻ nghiện rượu!

"Nếu kỹ thuật lái xe của cô có tiến bộ."

"..."

Nếu anh đổi xe thành Toyota thì tôi chạy cho anh xem!

Đến buổi tiệc kế tiếp, nó thật sự cũng diễn ra tương tự như lần trước, nhưng với kinh nghiệm của lần đầu tiên, vừa vào bàn, Duẫn Khải Nguyên đã lập tức nhét một đống đồ ăn vào mồm, tránh say nhanh khi để bụng đói uống rượu.

Trái với tổng giám đốc ở bên cạnh cô, người vừa ngồi xuống đã trò chuyện với người khác, miệng liên tục mấp máy nhưng lại không ăn cái gì.

Anh là thần tiên sao?

Không cần ăn cơm à?

Chỉ uống nước là đủ rồi sao?

Sau hai lần uống rượu, Duẫn Khải Nguyên không chịu nổi, dọc đường đi đều phải dựa vào người Từ Thâm Gia.

"Tổng giám đốc...Xin lỗi...Tôi không được khỏe."

Cô lảo đảo bước đi, cả người như treo trên người của anh.

"Muốn ói sao?"

"Không..."

Bởi vì cô đã nôn một lần khi đi vệ sinh rồi.

Sau khi lên xe, Từ Thâm Gia đưa bình nước suối cho cô.

Hau tay cô mềm nhũng, cố gắng uống hai ngụm.

"Tôi muốn ngủ một chút."

Nói xong cô thϊếp đi.

"Duẫn Khải Nguyên? Thư ký Duẫn? Này!"

Anh lắc lắc cô, nhưng cô không nhúc nhích.

"Ít nhất phải nói tôi biết cô ở đâu chứ."

Từ Thâm Gia liếc nhìn túi xách của cô, lấy ví tiền ra, tìm căn cước công dân.

Quê quán cho thấy cô không sinh ra ở thành phố T, chắc nhà ở đây cũng chỉ là nhà thuê.

Anh lại ném chiếc ví vào túi.

"Khải Nguyên, nhà cô ở đâu?"

Không một lời hồi đáp.

"Nếu không nói tôi sẽ ném cô ở bên đường đó."

Đe dọa cũng không được phản hồi.

"Vậy tôi đưa cô về nhà của tôi à?"

Cô rêи ɾỉ hai tiếng rồi nghiêng đầu sang một bên.

Từ Thâm Gia bất lực thò tay rút dây an toàn, vô tình đυ.ng trúng bộ ngực cao vυ't, va chạm đàn hồi khiến tim anh lỡ một nhịp.

Anh dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ, đôi môi bị màu rượu vang nhuộm đỏ tía, hai gò má cũng ửng hồng khiến gương mặt thuần khiết trở nên quyến rũ hơn.

Anh nhìn nhìn, đưa tay chỉnh mặt của cô sao cho đối diện anh.

Cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, giống như đang mời gọi, ngọn lửa du͙© vọиɠ đột nhiên bừng cháy trong lòng anh.

Ngón tay khẽ vuốt cánh môi dưới, có lẽ cảm giác có thứ gì đó nên cô vô thức lè lưỡi liếʍ, đầu lưỡi mềm mại lướt qua đầu ngón tay của anh, đôi mắt của Từ Thâm Gia bống trở nên tối dần, anh cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm đó.