*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người về nhà ông ngoại, Tiết Hựu Ca yểm hộ Trình Dự lên tầng tắm rửa.
Cả người anh quá nhếch nhách, sợ bác Vệ và ông ngoại nhìn thấy lại hỏi này hỏi kìa.
Trình Dự tắm xong, trên người mặc ào choàng tắm, tưởng Tiết Hựu Ca đã về rồi, kết quả vừa bước vào phòng đã thấy cậu ngồi trên ghế, nằm bò ra bàn, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trình Dự chẳng biết thế nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc trước giờ chưa từng có, anh giả vờ lau tóc, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Đang đợi anh à?”
Tiết Hựu Ca gật đầu: “Em sợ anh bị ốm, mới nãy hỏi xin bác thuốc cảm rồi. Em nói em bị, anh mau uống đi.”
Trình Dự rất ghét thuốc, thuở nhỏ anh đã uống không biết bao nhiều là thuốc đông y, ngửi thôi đã muốn nôn.
Nhưng bây giờ thì…
Thuốc cảm cũng có thể chấp nhận được.
Trình Dự từ từ uống thuốc, Tiết Hựu Ca lấy socola đưa cho anh: “Ban nãy bác đưa em, cho anh ăn đấy.”
Trình Dự rất ít khi ăn đồ ăn vặt lại ăn hết socola, nhất thời không biết nên làm gì, đành hỏi: “Em còn muốn ăn gì không? Anh lấy cho em.”
Tiết Hựu Ca rất ngượng ngùng: “Mới rồi bác cho em nước ngọt với đồ ăn vặt rồi.”
Trình Dự để ý thấy trên bàn vẫn còn một hộp Oreo, bèn ngồi xuống, học theo cậu nhoài người ra, một tay chống cằm nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai muốn đi đâu chơi?”
“Ngày mai muốn đi…” Tiết Hựu Ca đang tính nói là trung tâm giải trí thì chợt nhớ ra, “Không được rồi, mai là cuối tuần, em phải đi nghe hội thảo tiếng Anh với mẹ.”
“Em kém tiếng Anh à?”
“Cũng không đến nỗi nào, nhưng mẹ muốn em đạt điểm tối đa.” Cậu thở dài.
“Lần sau anh dạy tiếng Anh cho em.”
Tiết Hựu Ca vội lắc đầu, cậu chẳng muốn lên lớp đâu: “Không học đâu, lãng phí thời gian của anh.”
Mặt Trình Dự giãn ra: “Lần tới mang bài tập của em qua, anh làm cùng em.”
Tiết Hựu Ca nói được.
Sự dịu dàng bất ngờ của Trình Dự khiến cậu rất hoang mang, nhưng cũng chẳng để ý.
—
Trên xe bus, Tiết Hựu Ca lưng đeo balo, ngồi cạnh là Hà Tiểu Yêu đang đội nón chống nắng màu đen và ôm một chiếc túi xách LV cỡ bự trong lòng.
Hà Tiểu Yêu sợ bị người ta giật mất nên ôm rất chặt.
Ban đầu Tiết Hựu Ca không hiểu cô ôm thế làm gì, sao không lấy ra mà đeo, cho tới khi đến một tiệm hàng hiệu mới ý thức được là Hà Tiểu Yêu muốn trả hàng.
Chỉ là người phụ nữ ở quầy LV không đồng ý: “Chị ơi, túi của chị không phải mua ở tiệm em, không có hóa đơn nên bên em không nhận lại được đâu ạ.”
“Đây là bạn tôi mua từ Hy Lạp về tặng tôi, hàng mới 100%, còn chưa bóc tem, các cô không nhận lại ư?”
Trực quầy lắc đầu, có lẽ là vì có trẻ con ở cạnh nên thái độ vẫn khá ôn hòa: “Chỉ có thể thử đến quầy cửa hàng secondhand chuyên mua bán đồ xa xỉ, nếu túi của chị là hàng mới thì có lẽ sẽ bán được giá tốt đấy ạ.”
Hà Tiểu Yêu cũng không kỳ kèo, lại hỏi ở đây chỗ nào có cửa hàng secondhand, chị nhân viên chỉ đường cho cô: “Ở ngay gần đây thôi, chị thử tìm xem.”
Ra khỏi cửa hàng, Tiết Hựu Ca ở bên cạnh hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại bán túi xách đi, mẹ không thích à?”
Hà Tiểu Yêu lắc đầu: “Không hợp với mẹ.”
Tiết Hựu Ca muốn hỏi, liệu có phải bởi ba nợ tiền ở bên ngoài cho nên phải bán đồ đạc không.
Nhưng cậu không hỏi ra miệng.
Hà Tiểu Yêu rất nhanh đã tìm được một cửa hàng có ghi mua bán đồ xa xỉ secondhand, bèn ôm hộp đựng túi xách vào. Trong cửa hàng có hai người đang trông tiệm, một ông chủ trung niên và một nữ nhân viên khá trẻ tuổi.
Họ trông thấy vị khách này ôm hộp vào cửa liền biết là đến bán túi.
Ánh mắt nhân viên quét một vòng trên người vị khách trước, rồi lại đánh giá bạn nhỏ đi cùng.
Bạn nhỏ khá đáng yêu, có điều trông hai mẹ con này không giống như người có tiền.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có mua túi xách không? Tôi có một cái túi còn mới, chưa dùng lần nào, hãng LV.” Hà Tiểu Yêu đặt chiếc hộp lên bàn thủy tinh, nhìn qua đồ đạc trong cửa hàng, trên tường treo đủ các loại túi sách secondhand xa xỉ.
“Để tôi xem nào.” Ông chủ mở hộp ra, nữ nhân viên bên cạnh kiểm tra hộp ngoài, còn ông chủ thì bắt đầu kiểm tra túi, hỏi cô có hóa đơn không.
“Cái này không có,” Hà Tiểu Yêu có hơi lo lắng ở bên giải thích, “là bạn tôi mua từ Hy Lạp về…”
Chủ cửa hàng cẩn thận kiểm tra một lần: “Sản xuất tại Paris, nhưng cái này không phải mua ở Hy Lạp, tem mác này cũng không đúng. Cô à, túi này của cô là hàng giả.”
Nữ nhân viên bên cạnh nói: “Hộp ngoài là thật.”
Lúc Hà Tiểu Yêu nghe thấy ‘hàng giả’, đầu óc choáng váng, khó mà tin nổi: “Không thể nào, sao lại là hàng giả được!”
“Rất tiếc, nhưng chúng tôi kiểm tra thì đúng là hàng giả, cho nên chúng tôi không thể mua được. Nếu như cô không tin thì có thể đến cửa hàng khác thử xem, nhưng tôi nói thật với cô, đóng gói thì là thật nhưng túi xách là giả, túi giả không đáng bao nhiều tiền đâu.”
Tiết Hựu Ca ở cạnh nhớ lại cuộc hội thoại ngày hôm đó ngoài ý muốn nghe được.
Chú nói, túi là do xưởng nhà chú sản xuất.
“Mẹ ơi.” Tiết Hựu Ca kéo cánh tay mẹ, “Chẳng phải cô nói là bạn chơi bài của cô mua ở Hy Lạp sao, có lẽ cô bị lừa rồi cũng nên?”
Hà Tiểu Yêu không để ý cậu, còn muốn giải thích với chủ cửa hàng, nhưng đối đã cất chiếc túi nguyên vẹn trở lại hộp trả cho cô: “Cô còn yêu cầu đặc biệt nào khác không?”
Hà Tiểu Yêu tức giận xách túi đi ra, Tiết Hựu Ca lon ton chạy theo, nói chắc chắn là cô bị lừa rồi.
Hà Tiểu Yêu đang trong cơn giận, lấy điện thoại ra tính gọi cho cô của Tiết Hựu Ca hỏi chuyện, nhưng khi bấm máy rồi thì lại do dự rồi tắt điện thoại.
Cô vẫn chưa hết giận, đi đến bên một cái thùng rác, trực tiếp vứt hộp túi xách vào.
Tiết Hựu Ca vốn đang đuổi theo cô, thấy mẹ vứt túi xách đi bèn vòng lại nhặt.
Hà Tiểu Yêu cứ đi, đột nhiên phát hiện con trai không ở cạnh nữa. Cô hoang mang vô cùng bèn quay lại tìm thì thấy Tiết Hựu Ca đang ôm chiếc hộp hàng hiệu chạy về phía cô.
Cô càng tức giận hơn: “Đã vứt đi rồi! Con còn nhặt về làm gì!”
Tiết Hựu Ca túm góc áo cô: “Đừng vứt đi mà mẹ, mang về đựng đồ, mua rau cũng được, tùy là đồ giả…nhưng về sau con sẽ mua cho mẹ một cái, không, mua cho mẹ một trăm cái túi thật luôn!”
Hà Tiểu Yêu nhìn cậu, rồi lại nhìn cái túi giả kia, cơn giận trong lòng đột nhiên biến mất.
Tiết Hựu Ca tùy mặt gửi lời: “Mình đi nghe hội thảo thôi mẹ!”
Hà Tiểu Yêu nhìn thời gian: “Đã đói bụng chưa?”
“Cũng không đói lắm ạ.”
Họ đang ở trung tâm của khu thương mại, đâu đâu cũng là đồ ăn ngon. Hà Tiểu Yêu dẫn cậu vào một tiệm KFC xếp hàng, hôm nay là cuối tuồn, tiệm KFC đông nghịt người.
Tiết Hựu Ca có hơi không tin nổi, Hà Tiểu Yêu – người vẫn luôn cấm cậu ăn thức ăn rác – vậy mà lại dẫn cậu vào KFC.
“Có phải con vẫn luôn muốn ăn không?” Xếp hàng đến lượt, Hà Tiểu Yêu đưa menu cho cậu, “Thích ăn set nào?
Tiết Hựu Ca thấy set trẻ em có thể thêm tiền được tặng đồ chơi thì có hơi muốn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gọi một set hamburger bình thường, giá là 25 tệ. Cậu hỏi Hà Tiểu Yêu ăn gì, Hà Tiểu Yêu bảo không ăn: “Mẹ ăn không quen mấy thứ con nít tụi con thích ăn này, đợi con ăn xong rồi mẹ tùy tiện tìm một tiệm mỳ là được.”
Buổi hội thảo kéo dài ba tiếng đồng hồ, Hà Tiểu Yêu nghe đến nghiêm túc, rất nhiều chỗ cô nghe không hiểu, nhưng vẫn vùi đầu vào ghi chép. Ghi lại những phương pháp học, học phiên âm thế nào, làm sao để ghi nhớ từ đơn nhanh và hiệu quả nhất mà thầy giảng. Cuối cùng trên sân khấu có một vài bạn nhỏ đã từng mua sách của thầy đi lên, giảng viên kiểm tra khả năng ghi nhớ vượt trội của họ ngay tại chỗ và nói: “Từ chỉ có thể nhớ được vài từ đơn một ngày ban đầu, cho đến có thể ghi nhớ một trăm từ đơn, nhìn là không quên của hiện tại! Chính là nhờ vào phương pháp ghi nhớ này của tôi!”
Phụ huynh dưới đài vỗ tay rào rào như sấm rền, Hà Tiểu Yêu cũng kích động vỗ tay: “Con có thấy không Mễ Mễ? Mấy bạn đó còn nhỏ hơn còn mà lợi hại biết bao!”
Tiết Hựu Ca đến mí mắt cùng lười giương lên.
Hội thảo kết thúc, cô liền lao vào đám đông mua một bộ tài liệu với giá 500 tệ.
Hà Tiểu Yêu chân đeo giày da cừu Mễ Mễ tặng, đeo cả một ngày cũng không mệt. Để tài liệu và chiếc túi neverfulll giả kia, cô đeo túi lên vài, dẫn con trai về nhà.
—
“Haiz.” Tiết Hựu Ca thở dài thườn thượt với đống đề của bộ tài liệu mới mua.
Cũng chẳng có gì đặc biệt, thế mà bạn tận 500 tệ! Mà Hà Tiểu Yêu lại tin mấy thứ này chẳng chút nghi ngờ, cho rằng cậu học xong đống tài liệu này là có thể tiến vào cảnh giới bậc thầy ghi nhớ, dặn cậu nhất định phải dựa theo phương pháp học bên trên để làm bài tập.
Trình Dự gọi điện tới nhà cậu, là bà nội nghe máy, hỏi anh là ai, anh nói tìm Mễ Mễ.
“Mễ Mễ ơi! Bạn học gọi điện cho con này!”
“Con xuống đây!” Tiết Hựu Ca xuống tầng nghe máy, còn tưởng là bạn học nào của mình thật, nghe giọng rồi mới biết. “Anh Trình Dự.”
Trên máy tính trước mặt Trình Dự, một lượng lớn thông tin đã được tìm kiếm.
Khi yêu nên đi đâu
Khi yêu con trai cần làm những gì
Khi yêu cần tặng con gái quà gì
Kết quả tìm kiếm được thì đủ loại hoa lá cành, nào là xem phim, trung tâm vui chơi, đi dạo trong công viên, khu giải trí, v.v…
Quá là quê mùa.
“Đi chơi đi.” Giọng nói của Trình Dự nghe qua điện thoại càng có từ tính, “Em muốn đi chơi ở đâu?”
“Em cũng muốn đi, nhưng mà em còn nhiều bài tập quá…” Hơn nữa cậu đã đồng ý với Hà Tiểu Yêu sẽ học tập thật tốt.
“Là không biết làm hay là nhiều?”
“Có bài biết, có bài không…”
Trình Dự trầm tư: “Mang bài tập qua đây anh xem giúp em.”
Dù rằng trông thì có vẻ Trình Dự học tập chẳng ra sao – Trình Dự không tin một người suốt ngày nghịch đũa thì học giỏi được bao nhiêu, nhưng may là anh lớn hơn cậu mấy tuổi, kiến thức lớp 7 chắn chắn là không làm khó được Trình Dự, Trình Dự ừ một tiếng: “Vậy em qua tìm anh!”
Tiết Hựu Ca đeo balo qua, bác Vệ hỏi cậu, cậu nói là đến tìm anh học bài.
Trình Dự nhìn đồng hồ: “Học một tiếng rưỡi rồi đưa em ra ngoài.”
“Em có chỗ nào không biết thì hỏi anh.”
Tiết Hựu Ca giở bài tập, chọn ra hết những bài khó, bảo là đống này hơi khó. Trình Dự bắt đầu giải đề nhanh như bay ra giấy nháp, tính ra đáp án rồi hỏi Tiết Hựu Ca: “Hiểu chưa?”
Tiết Hựu Ca: “…”
May là cậu không phải đứa ngốc, rất mau cũng có thể hiểu được cách giải của Trình Dự.
“Hiểu rồi.”
Một tiếng rưỡi rất nhanh đã trôi qua, Trình Dự đóng vở bài tập lại, vừa hay nhìn thấy tên mà cậu viết ở trang đầu.
Tiết Hựu Ca.
Nghe giống như nghệ danh vậy.
Trình Dự không để ý, cho rằng bạn nhỏ mượn sách của người thân.
“Em muốn đi đâu chơi?”
Tiết Hựu Ca muốn đến khu vui chơi, nhưng trong túi chỉ còn 10 tệ, bèn hỏi Trình Dự muốn đi đâu, anh nói tùy cậu chọn.
Mấy chỗ chơi vui đều mất tiền, ngay cả chèo thuyền trong công viên cũng mất 15 tệ một người.
Trình Dự thấy cậu rối rắm, bèn hỏi cậu muốn ăn gì: “Em thích ăn gì nhất? Bình thường không hay được ăn ấy.”
“Mì ăn liền!”
“…Còn gì nữa?”
Tiết Hựu Ca bắt đầu liệt kê: “Hamburger này, đùi gà chiên, cành gà chiên, khoai tây chiên, beefsteak, thịt nướng, ốc xào…”
“Đi thôi, mời em ăn beefsteak.”
Từ ‘mời’ này khiến mắt Tiết Hựu Ca sáng lên, vội nịnh nọt nói: “Cảm ơn anh! Anh thật là tốt!”
Trình Dự không quen thuộc nơi này, tìm một tiệm đồ Tây rồi qua ăn. Tuy không được chính tông nhưng anh cũng không quá xét nét, thấy Tiết Hựu Ca ăn đến là vui vẻ thì tâm tình anh cũng trở nên tốt hơn, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời mình vẫn có thể sống động đến vậy.
Ăn xong tính tiền, dù Tiết Hựu Ca không phải trả tiền nhưng nghe giá xong cũng bị dọa một trận.
Còn đắt hơi tài liệu tiếng Anh mà Hà Tiểu Yêu mới mua cho cậu!
Trình Dự mặt không đổi sắc quẹt thẻ.
Tiết Hựu Ca có chút bất an: “Anh à, beefsteak này đắt quá… Lẽ ra em không nên gọi món đắt như vậy.”
“Không sao, em còn muốn ăn gì nữa không?” Trình Dự chỉ vào tiệm đồ ngọt ở ven đường, “Ăn dương chi cam lộ (32) không?”
(*) 32. Dương Chi Cam Lộ là một món đồ ngọt kiểu Hongkong, được phát minh bởi ông chủ đầu tiên của tiệm rượu Lợi Uyển. Nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì). Bột mì sau khi được hấp chín thì hòa với nước cốt dừa và nước xoài ép, cho thêm xoài cắt hạt lựu và bưởi chùm, sau khi ướp lạnh là có thể dùng được.Tiết Hựu Ca không dám tiêu thêm tiền của anh nữa, lắc đầu: “Em mời anh đi chơi game nhé.”
“Game gì?”
Tiết Hựu Ca dẫn anh tới khu vui chơi trong trung tâm thương mại.
Cậu đổi 10 tệ sang tiền xu chơi game, còn ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Hôm nay em chỉ mang từng này thôi.”
Trình Dự trông thấy, chỉ cười bảo: “10 tệ thì chơi được bao lâu?”
“Chơi chậm chút, xem người khác chơi thì có thể chơi được một tiếng.” Tiết Hựu Ca chỉ vào máy gắp thú nói, “Em xem người ta gắp thú có thể gắp được cả nửa tiếng.”
Trình Dự: “…”
Được rồi, anh cũng không nỡ để Tiết Mễ Mễ tiêu nhiều tiền, 10 tệ cũng là khá nhiều rồi.
Khí chất của Trình Dự chẳng ăn nhập với mọi người xung quanh, trong khu vui chơi có không ít nữ sinh đều lén nhìn anh.
Lúc bỏ tiền xu vào máy chơi bóng rổ, còn có người chạy đến xem, Tiết Hựu Ca đưa xu cho anh rồi đừng ở một bên.
Trình Dự: “Em không chơi à?”
“Tay em hơi đau, em nhìn anh chơi, anh lên rổ đẹp trai lắm.”
Trình Dự bắt đầu đau đầu, rất không hiểu nổi đường về não của con gái.
Khu vui chơi này này mới mở năm nay, rất hot, chơi máy nhảy pump (*) thôi mà cũng phải xếp hàng. 10 tệ cũng chơi được hai mươi phút, chơi hết xu game, Trình Dự bèn đi mua 200 tệ xu đưa cho cậu: “Em cầm lấy chơi đi.”
(*) Máy nhảy pump:“Anh ơi, xu game không trả lại được đâu, mua nhiều thế này lãng phí biết bao!” Đống tiền xu màu xanh lam này nặng tới mức cậu hơi không giữ nổi.
“Cho em chơi đó, đi gắp thú đi.” Trình Dự cho rằng con gái thích mấy trò này, nói, “Ở máy gắp thú đợi anh, anh đi mua đồ uống.”
Chưa đợi Tiết Hựu Ca đáp lời, Trình Dự đã vẫy tay đi ra.
Tiết Hựu Ca tìm một máy gắp thú không có người, bỏ xu vào gắp một lần nhưng không được, lại chẳng dám chơi nhiều, sợ lãng phí tiền.”
Cậu thở dài với đống tiền xu nặng trịch, mắt lại nhìn sáng trò đua xe và bắn súng ở một bên.
Trình Dự mua một chai nước suối, mua cho Trình Dự trà sữa, quay lại thấy cậu đang cầm tiền xu, chẳng chơi gì cả liền hỏi: “Sao không chơi nữa.”
Tiết Hựu Ca nào có mặt dày mà lãng phí tiền của người khác như thế, lắc đầu: “Em không gắp được thú.”
Lại chẳng ngờ lời này của cậu gây hiểu nhầm.
Trình Dự đứng trước một cái máy gắp thú, ở trước mặt cậu tiêu hết sạch đống tiền xu nặng mấy cân.
… Một con cũng chẳng gắp được.
Tim Tiết Hựu Ca nhói đau, vội kéo cái tên tay thối này đi: “Được rồi anh ơi mình đừng gắp nữa, em không thích thú bông.”
Sớm biết vậy đã đi chơi đua xe rồi, mạnh mẽ hơn cái này nhiều.
“Em không thích thú bông, vậy em thích cái gì?”
“Em thích garage kit, anime peripheral.”
Trình Dự như có suy nghĩ, lại hỏi cậu thích bộ anime nào, nghe ngóng được phiên phiến xong, Trình Dự nghĩ nghĩ rồi lấy từ trong ví ra một xấp nhân dân tệ, đưa ra trước mặt bạn gái nhỏ.
Tiết Hựu Ca nhìn thấy xấp tiền mặt thì ngớ người.
Trình Dự nói: “Cầm đi, tiền tiêu vặt.”
Anh có thể nhìn ra gia cảnh bạn nhỏ có lẽ không phải rất nghèo, chỉ là ba mẹ quản giáo nghiêm, không cho cậu tiền tiêu vặt mà thôi.
Tiết Hựu Ca hoảng hốt trong chốc lát, nói năng lộn xộn: “Anh, anh đưa em tiền tiêu vặt là gì?”
Trình Dự nhướn mày: “Anh là bạn trai em mà.”
Tiết Hựu Ca choáng váng, cuối cùng cũng nghĩ thông trong cú sốc.
Hôm nay Trình Dự nói suy nghĩ một chút.
Rồi ngày hôm sau bảo đã nghĩ xong rồi, có thể thử xem.
Nhưng thế này thì không đúng, cậu là con trai mà.
Trình Dự thấy cậu ngây người, lại gọi tên cậu: “Mễ Mễ, em là bạn gái đầu tiên của anh.”
Tiết Hựu Ca vẫn đang trong cơn hoang mang: “Cảm…cảm ơn anh, ừm, em cũng là…lần đầu tiên làm bạn gái người khác.”
HẾT CHƯƠNG 15.