Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 3: Cùng lớp

Thực ra trước khi Cận Duệ trở về lần này, Lê Tốc đã rất mong đợi.

Cô là người có tính cách thẳng thắn, không thể che giấu chuyện gì, thậm chí còn nằm mơ về nó vài lần.

Khi còn nhỏ, có nhiều đứa trẻ cùng tuổi sống trong tòa nhà của nhà máy cơ khí, nhưng Lê Tốc chỉ thích chơi với Cận Duệ.

Cận Duệ sẽ không tranh giành đồ chơi với cô, không so bì và luôn đối xử tốt với cô.

Trước khi Cận Duệ chuyển nhà, bố mẹ của Lê Tốc vẫn chưa ly hôn, có đôi khi bọn họ ở trong nhà cãi vã, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy được, cũng sẽ có những người hàng xóm chạy đến can ngăn.

Nhưng người duy nhất khi ấy muốn an ủi Lê Tốc chỉ có Cận Duệ.

Anh không nói nhiều, đôi lúc vì có quá nhiều người lớn đứng chen chúc trước cửa nhà cô, khiến cho Cận Duệ không tài nào vào trong được, vậy nên anh kiễng chân lên và gõ vào cửa sổ phòng ngủ của cô, nhét quà vặt qua cửa sổ để đưa cho Lê Tốc.

Anh bám chặt lấy bệ cửa sổ, nói với Lê Tốc: “Tốc Tốc, đừng khóc.”

Lê Tốc nhớ có một lần, khi đó cô đang chơi ở tầng dưới với mấy bạn gái, sau đó thì xảy ra tranh chấp, vừa đúng lúc gặp được Cận Duệ đi học piano trở về.

Anh mặc bộ đồ tây nhỏ, kéo Lê Tốc về phía sau, cau chặt đầu mày, miệng còn hôi sữa phát ra âm thanh non nớt: “Các cậu không được bắt nạt Tốc Tốc.”

Khi đó, bọn họ chỉ mới bốn, năm tuổi. Khuôn mặt của Cận Duệ vẫn còn vẻ non nớt trẻ con, nhưng vẫn kiên định đứng chắn trước mặt cô, chặn lại những lời tranh luận của mấy cô bạn gái đó. [lantruyen.vn]

Sau đó, cậu bé Cận Duệ đã nắm tay cô, dẫn cô đến chiếc xe hơi đen bóng của nhà anh.

Lê Tốc là một người có lòng rộng lượng, vừa ngồi lên xe đã quên mất chuyện không vui lúc trước, chớp chớp mắt quan sát đồ đạc trong xe.

Cô đã quên, nhưng Cận Duệ thì không.

Anh lấy từ trong xe ra một chiếc túi nhỏ được đóng gói tinh xảo, đưa cho Lê Tốc, dỗ dành cô vui vẻ.

Trong túi là một cây kẹo mυ'ŧ, kẹo dẻo có hình dáng của một nàng công chúa Disney.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí có một tiệm tạp hóa nhỏ, trong đó có cây kẹo mυ'ŧ đắt nhất của hãng Alpes, Lê Tốc chưa từng thấy cây kẹo mυ'ŧ nào đẹp như vậy.

Cậu bé Cận Duệ nói: “Chỉ dành cho cậu, không cho bọn họ.”

Đó là một cậu bé mới lên năm tuổi, người hết lòng bênh vực bảo vệ cho đồng đội của mình.

Anh không hỏi lý do tranh chấp, cũng không hỏi ai đúng ai sai.

Chỉ đứng về phía cô.

Nhưng!

Dù lúc nhỏ là một cậu bé đáng yêu đến đâu thì khi lớn lên anh cũng sẽ trở thành một con chó!

Nghĩ đến thái độ thờ ơ vừa rồi của Cẩn Duệ đối với cô, Lê Tốc tức giận ngồi bật dậy khỏi giường.

Lê Kiến Quốc bước đến cửa phòng ngủ của Lê Tốc, lông mày đã ngả trắng nhướn lên: “Ôi trời, sao không thấy cháu vận động gì cả vậy? Thanh niên bây giờ đúng thật là, các cháu phải tập thể dục nhiều hơn, đừng có lúc nào cũng nằm ì trên giường nghịch điện thoại như thế. Tốt hơn hết là nên di chuyển, phải biết chăm sóc sức khỏe. Hôm qua ông ngoại có lấy một ít kỷ tử trong tiệm thuốc bắc, pha cho cháu một cốc nhé? “

” … Không cần đâu ông ngoại, ông tự pha uống đi. “

Lê Kiến Quốc đã sống một cuộc sống khó khăn nên rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Ông cười híp mắt, nói: “Ông phải uống chứ, phải sống lâu hơn nữa để kiếm thêm được nhiều tiền. Cháu xem cuộc sống bây giờ tốt biết bao. Còn sống được ngày nào phải trân trọng ngày đó. Cháu nhìn thằng nhóc nhà họ Cận đấy, nói từ phía Nam trở về liền từ phía Nam trở về. Trước kia nếu nhà chúng ta ra ngoài bôn ba, đừng nói là tới phía Nam, chỉ riêng qua tỉnh lân cận thôi cũng phải làm quần quật suốt ngày rồi. Còn có mẹ cháu nữa, ở một rộng lớn như thủ đô của thành phố, cuộc sống trải qua vất vả thế nào thực sự không dám tưởng tượng….”

Lê Tốc từ nhỏ đã ở với ông ngoại nên tình cảm rất tốt.

Nhưng đôi khi tình cảm tốt cũng không có cách nào giúp cô vượt qua chênh lệch tuổi tác những 60 tuổi để hiểu được tâm tư của người già. /lantruyen.vn/

Có rất nhiều việc mà Lê Tốc, người chưa đủ 17 tuổi không thể đồng cảm được.

Nên khi nghe ông nói nhiều như vậy, cô cũng khó tránh khỏi có chút chê bai, không nghiêm túc lắng nghe.

“Ông ngoại ơi, ông ngoại à, cháu có thể tự chơi một lát được không? Ngày mai là thứ Hai cháu lại phải đi học rồi.”

“Không phải ông đã đưa cho cháu cây kẹo mυ'ŧ chào mừng này rồi sao? Ban nãy thế nào cháu lại không đưa cho thằng nhóc họ Cận đó?” Trong tay Lê Kiến Quốc cầm theo một chiếc túi nhỏ màu hồng, đi vào đưa cho cô.

“Ông ăn đi, không chào đón cậu ấy nữa.”

Lúc Lê Tốc từ chỗ Cận Duệ như giẫm phải đinh trở về, ông ngoại vừa khéo đi xuống tầng tán gẫu với hàng xóm, cho nên không thấy người đâu.

Lúc này thấy Lê Tốc bĩu môi vẻ mặt không vui, Lê Kiến Quốc cũng không để trong lòng, cảm thấy bọn trẻ đang giận dỗi nhau, không bao lâu nữa sẽ tự làm lành thôi.

Ông đặt cây kẹo mυ'ŧ xuống rồi đi ra ngoài, nhân tiện giúp Lê Tốc đóng cửa phòng ngủ lại.

Từ miệng túi lộ ra một góc giấy gói của cây kẹo mυ'ŧ, Lê Tốc vừa nhìn thấy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Kẹo này cô phải đi hai chuyến xe buýt, đến một cửa hàng bán đồ ăn vặt nhập khẩu có tiếng ở phía Nam thành phố để mua về.

Cửa hàng đó đắt đến nỗi ngay cả một người luôn hào phóng như Lê Tốc cũng phải líu lưỡi, cảm thấy mọi thứ trong cửa hàng đều được làm bằng đồng nhân dân tệ. //lantruyen.vn/

Nhưng để chào đón Cận Duệ, cô cũng đã chọn một chiếc kẹo mυ'ŧ đặc biệt tinh xảo—

Một ngôi sao năm cánh, màu xanh nhạt, bên trong rỗng có đặt những hạt đậu đường nhỏ như hạt ngọc trai. Lắc nhẹ một cái, nó sẽ kêu tiếng rất vui tai.

Một chiếc kẹo có giá 35 Tệ.

Nhưng Cận Duệ đã đối xử với cô thế nào?

– Tôi không nhớ.

– Có chuyện gì vậy?

Bây giờ Lê Tốc nghĩ đến anh liền giận đến nghiến răng nghiên lợi, hướng về phía cửa kêu to: “Ông ngoại, hay là ông cứ ăn đi!”

Giọng của Lê Kiến Quốc từ ngoài cửa truyền vào: “Ông không ăn đâu, bọn trẻ các cháu có giận dỗi nhau qua được một đêm không? Ngày mai hai đứa làm hòa, đến lúc đó cháu đòi ông kẹo, ông lấy đâu ra đền đây.”

Cái gì mà không giận dỗi nhau qua được một đêm?

Mối hận của cô và Cận Duệ là không đội trời chung!

Lê Tốc đứng dậy, lật tờ giấy kiểm tra trên bàn, hằn học viết:

“Cận Duệ là một con chó, tôi sẽ không quan tâm đến cậu ta nữa!!!”

Ban ngày không thể mắng thẳng mặt anh, ban đêm Lê Tốc nằm mơ cùng Cận Duệ đấu với nhau hơn 800 hiệp, véo tay anh bắt anh quỳ xuống, gọi cô là “bố”.

Giấc mơ đẹp đẽ này đã khiến cho Lê Tốc dậy muộn, sau khi ăn sáng xong, cô gà bay chó nhảy khắp nơi hết tìm đồng phục học sinh lại đến tìm điện thoại di động. [lantruyen.vn]

Lúc dừng mọi động tác lại, cô bỗng nhiên phát hiện nhà của Cận Duệ cách vách không có bất kỳ tiếng động nào.

Ngược lại là nhà hàng xóm bên kia trường học truyền đến tiếng đánh mắng và chửi bới, sau đó là tiếng khóc lớn, cậu bé mới vào tiểu học khóc lóc nói rằng cuối tuần chưa làm xong bài tập về nhà, nên không dám đi học.

Bản thân Lê Tốc cũng sắp trễ, không rảnh nghe kỹ, cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài: “Ông ngoại! Cháu đi đây, buổi tối gặp lại!”

“Biết rồi, đi chầm chậm thôi, cứ hấp ta hấp tấp.”

Chạy đến cửa, Lê Tốc không kìm được lòng liếc sang nhà Cận Duệ một cái.

Sau khi phản ứng lại, cô lập tức thu hồi ánh mắt.

Xùy, anh có học trường trung học nào thì cũng đâu liên quan đến cô!

Thích đi đâu thì đi chứ!

Đến ngã tư, cô gặp Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng, cả ba người đều là những người hay đi học muộn, không hẹn mà cùng nhau vội vội vàng vàng chạy thẳng đến trường.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Triệu Hưng Vượng còn rất cao hứng kể chuyện: “Cặp đôi bị lão Vương bắt được ở quảng trường vịt uyên ương hoang dã, hôm nay xong tiết chào cờ, có khả năng bọn họ sẽ bị kêu lên bục chào cờ kiểm điểm vì yêu sớm!”

Dù sao Sở Nhất Hàm cũng là một cô gái, tâm tư tỉ mỉ hơn, vẫn còn nhớ buổi chào đón ngày hôm qua.

Vừa chạy cô ấy vừa hỏi Lê Tốc: “Tốc, hôm qua Cận Duệ có trở về không?”

“Không!”

“Ồ, vậy chẳng lẽ thợ lắp điều hòa nhớ nhầm ngày? Hay buổi trưa tớ cùng cậu đến trung tâm dịch vụ sửa chữa của bọn họ hỏi thử nhé? “

Lê Tốc nghiến răng trả lời: “Không cần hỏi đâu, cứ coi như tên họ Cận đó chết rồi!”

Tối qua Lê Tốc tức giận cả một đêm, nằm mơ thấy đủ thứ trên đời, hoàn toàn không ngủ được ngon giấc, vừa vào đến lớp đã nằm sấp xuống.

Lớp 11/3 của bọn họ về mặt kỷ cương thực sự không được tốt cho lắm.

Giáo viên chưa đến, lớp học thì lộn xộn, không ai có ý thức tự ôn tập.

Lê Tốc đã sớm tập quen, cho dù ồn ào thế nào thì cô cũng có thể mơ màng ngủ được.

Vừa mới nhắm mắt, Triệu Hưng Vượng đột nhiên đập bàn: “Đại ca! Đại ca, dậy đi”

“Triệu Hưng Vượng, cậu bị điên à?”

“Đoán xem tớ đã nhìn thấy gì ở ngoài hành lang?”

“Thấy heo nái leo cây cậu cũng không được làm phiền tớ ngủ chứ…” Lê Tốc vừa rồi gối lên đồng phục học sinh, hai má đè lên nên có chút đỏ, giọng điệu u oán.

“Cái gì mà heo nái leo cây, tớ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai chuyển trường muốn đến lớp chúng ta!”

Triệu Hưng Vượng mặt mày hớn hở, kéo Lê Tốc đi về phía hành lang, “Nhưng trọng điểm không phải là đẹp trai, mà là tớ đi theo phía sau cậu ấy và chủ nhiệm lớp, thì nghe thầy chủ nhiệm gọi cậu ta là Cận! Duệ! Cậu xem, hôm qua trời lạnh như vậy cậu còn kéo tớ đến quảng trời vịt uyên ương hoang dã chào đón cậu ấy, vậy mà bây giờ cậu bạn thân từ bé của cậu lại tự mình dâng đến tận cửa!”

“Tớ không có bạn thân từ bé.”

“Ai nha, tớ không đùa cậu đâu, thật sự là Cận Duệ mà.”

Triệu Hưng Vượng không biết “thù mới” giữa Lê Tốc và Cận Duệ, cứ nghĩ rằng Lê Tốc không tin mình, vì vậy cậu ta kéo Lê Tốc từ cửa sau bước ra ngoài, “Nhìn đi, đang đứng ngay văn phòng đấy. “

Lớp 11/3 ở tầng một, vị trí địa lý không tốt lắm.

Phía đối diện là nhà vệ sinh, cuối hành lang bên phải là phòng làm việc của giáo viên khối lớp 11.

Lê Tốc nhìn về phía văn phòng, quả nhiên đứng ở đó là người cô không muốn gặp nhất:

Cận Duệ vẫn mặc quần jean, áo khoác đã đổi thành màu trắng, là kiểu áo phao dài qua mông có nhiều túi hộp lớn, trông khá cool ngầu.

Anh đứng trước mặt thầy Cao, chủ nhiệm lớp cuẩ bọn họ, khiến cho thầy Cao trông có vẻ càng thấp hơn, giống hệt như một củ cải trắng…

Triệu Hưng Vượng huých nhẹ vào cánh tay Lê Tốc: “Áo khoác trắng của cậu ấy khá phô trương nhỉ?”

Chiếc áo màu đỏ ngày hôm qua còn phô trương hơn.

Lê Tốc nói thầm trong lòng.

Đồng phục học sinh của Trường trung học số 3 Linh Thành bị bọn họ ghét bỏ ra mặt, áo khoác và quần đều là màu xanh đậm, trước ngực in một con bồ câu hòa bình màu trắng.

Kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc không nổi lắm, nhìn cứ giống như đồ bảo vệ.

Nhìn Cận Duệ nổi bật đứng ở hành lang, đột nhiên Lê Tốc càng thêm ghét bỏ bộ đồ trên người.

Ngoài ra, cô cũng bắt đầu ghét bỏ những bức tường bong tróc trên hành lang, những mảng tường loang lổ vết bóng rổ và dấu giày, dấu tay.

Nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác như tát vào mặt “khi quân giặc ập đến, bỗng phát hiện đồng đội già yếu, ốm đau, tàn tật, áo giáp còn tơi tả, thành trì cũng sắp sụp đổ.”

Lê Tốc cảm thấy khó chịu, lúc Triệu Hưng Vượng định gọi Cận Duệ và vẫy tay chào hỏi người ta, cô bất chợt nhảy dựng lên, bịt miệng Triệu Hưng Vượng lại, ra sức kéo cậu ta trở lại lớp học.

Cận Duệ như phát hiện ra tiếng động, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hành lang.

Vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của một cô gái quen thuộc, nhưng mà hình như cô đang khoác tay một nam sinh nào đó, động tác của hai người khá thân mật, nhanh chóng từ cửa sau chui vào phòng học.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Chủ nhiệm Cao đứng đối diện anh, lúc này cũng đang giơ ngón tay chỉ vào biển chỉ dẫn trên lớp: “Sau này em sẽ vào lớp 11/3 của chúng tôi. Sách giáo khoa miền Nam và miền Bắc có sự khác biệt, em cố gắng tiếp thu nhé. Có bất cứ khó khăn gì, giáo viên và bạn học đều sẽ giúp đỡ em… Những thứ khác thì không cần bận tâm, các bạn trong lớp rất nhiệt tình và thân thiện.”

Thân thiện hay không thân thiện Cận Duệ không biết, nhưng chưa gì anh đã thấy một cặp đôi yêu sớm.

“Nào nào nào Cận Duệ, cùng đi với thầy, tranh thủ trước khi chào cờ giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.”

Dưới sự nhiệt tình của giáo viên Cao, Cận Duệ đi theo vào lớp 11/3.

Lớp học đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, sau đó lại nổ ra những cuộc thảo luận hỗn loạn.

Trông không giống như một trường trung học, mà giống với một cái chợ hơn.

Thầy Cao gõ gõ lên bảng đen: “Này này này, đừng nói chuyện nữa. Lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến. Người ta ấy à, thành tích học tập ở trường cũ rất khá, bây giờ lựa chọn trường trung học số 3 Linh Thành, lại được phân vào lớp 3 của chúng ta, đó là một loại tín nhiệm dành cho các em! Các em tuyệt đối đừng để mất thể diện, phải hướng dẫn cho người ta đàng hoàng tử tế, biết chưa?”

Cận Duệ chuyển đến Trường trung học số 3 Linh Thành thực ra chẳng có nguyên nhân gì khác, cũng không phải là tín nhiệm gì.

Chỉ vì một điểm, là gần nhà.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn

Anh đút một tay vào túi, tay còn lại dùng phấn viết tên lên bảng đen, nghe thấy thầy chủ nhiệm nói: “Để thầy xem nào, thầy phải chọn cho em chỗ ngồi thật tốt.”

Đồng thời anh cũng nghe thấy một cậu nam sinh hào hứng và nhiệt tình nói: “Thầy Cao! Kêu cậu ấy ngồi ở chỗ em này, tầm nhìn chỗ em rất tốt.”

“Chỗ của em không tệ, vậy em ngồi ở đâu?”

“Em ngồi phía sau ạ. Thị lực của em rất tốt, ngồi ở đâu cũng được. Bạn học mới quan trọng hơn.”

“Cũng được. Vậy Triệu Hưng Vượng, em thu dọn đồ dùng rồi chuyển xuống ngồi phía sau đi…”

Thầy Cao vỗ nhẹ lên bả vai Cận Duệ: “Cận Duệ, vậy em ngồi bên cạnh Lê Tốc nhé.”

Vị giáo viên họ Cao này rất dễ nói chuyện.

Cận Duệ không chút biểu cảm quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một cậu nam sinh đang vui vẻ thu dọn sách vở và chuẩn bị chuyển đi.

Mà ngồi bên cạnh anh, là Lê Tốc trong miệng thầy giáo.

Lê Tốc?

Không phải là cô tên Trương Tốc Tốc sao?

Cách nhau nửa lớp, Cận Duệ bắt gặp ánh mắt của Lê Tốc.

Cô gái nhỏ trông khác hẳn với bộ dạng căng thẳng và gượng cười ngày hôm qua. Cô trừng mắt nhìn anh chằm chằm, trên mặt chỉ viết một câu —— Cậu dám ngồi ở đây thử?!

Cận Duệ bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Chậc, có vẻ như anh đã làm gián đoạn việc hẹn hò của người ta rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cận Duệ: Vậy tôi đi nhé?