Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 27.1: Cô ấy là bạn gái con.

Chu Tuế Tuế đi ra từ văn phòng của giáo viên lớp 12, tâm trạng cô chưa bao giờ phức tạp như lúc này đây.

Cô được giáo viên chủ nhiệm lớp gọi tới, thông báo với cô. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả những môn học mà cô đại diện trường đi tham gia thi đấu, tất cả đều thay người hết. Lý do mà chủ nhiệm lớp đưa ra đó là, không muốn làm chậm trễ thời gian học hành của cô, để cô tập trung giành được vị trí trạng nguyên của tỉnh.

Tuy là thầy ấy nói như thế nhưng Chu Tuế Tuế luôn cảm thấy lý do thoái thác này cứ mâu thuẫn thế nào ấy. Không phải trường học đã nói sẽ giúp cô xin học bổng sao? Tại sao còn bảo cô giành vị trí trạng nguyên tỉnh làm gì?

Thôi vậy, coi như chuẩn bị cả hai đường đi.

Hơn nữa, không tham gia thi đấu cũng tốt, đỡ phải bôn ba khắp nơi, Hứa Cận cứ phải trốn học cũng đi với cô suốt. Bây giờ cuối cùng anh cũng không cần phải trốn học nữa rồi.

Hôm nay là buổi học bù cuối tuần đầu tiên của Hứa Cận.

Từ sáng sớm anh đã dậy sớm thu dọn lại phòng ốc, còn tắm rửa qua, sấy tóc tỉ mỉ chính là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Chu Tuế Tuế. Lần đầu tiên cô tới nhà anh, sau này có lẽ sẽ thường xuyên tới hơn. Chẳng may lỡ học bù muộn quá, nói không chừng có khi còn phải ở lại nhà anh nữa. Cho nên, anh nhất định phải để lại ấn tượng tốt với cô mới được.

Sửa soạn cho chính mình xong, Hứa Cận liền đi phòng khách chờ, lấy một quyển sách làm bộ làm tịch xem.

Đến cả Bành Lị cũng cảm thấy hôm nay anh quá khác thường.

Có điều, bà rất vừa lòng với con trai biết nghe lời như vậy.

Còn 10 phút nữa là tới 9 giờ, chuông cửa vang lên. Bành Lị ở trong bếp chuẩn bị trái cây, không rảnh tay nên bà nói với Hứa Cận: “Con trai, hẳn là bọn Tống Hạo tới rồi đó, đi mở cửa đi.”

Hứa Cận sớm đã chờ không kịp, chạy tới cửa, cố kéo khóe miệng không tự giác nhếch lên kia xuống, bày ra bộ mặt thối hằng ngày, mở cửa ra. Anh vốn định lúc nhìn thấy Chu Tuế Tuế thì trộm chào hỏi với cô một chút. Nào ngờ đâu, người bước vào lại là một nam một nữ lạ hoắc lạ hơ.

“Em chào cô hiệu trưởng ạ!” Hai người lễ phép chào hỏi với Bành Lị.

Bành Lị đặt trái cây trên tay lên bàn ăn, tiếp đón bọn họ vào nhà: “Tống Hạo, Từ Vi, mau vào nhà đi.”

“Hôm nay vất vả tụi em kèm cho Hứa Cận một chút, kiến thức nền của nó không tốt, các em cứ từ từ kèm. Cô ở ngay thư phòng thôi, có chuyện gì thì gọi cô một tiếng là được.”

Hứa Cận nhìn hai người ngồi xuống, sắc mặt thực sự không tốt chút nào.

Nữ sinh này có hơi quen mắt: “Cô ngồi cùng bàn với Chu Tuế Tuế phải không?”

Từ Vi bị hỏi tới sửng sốt, sau khi đối diện với ánh mắt của Hứa Cận thì lại vội vàng quay đi: “Phải, lúc cậu tới lớp chúng tớ, chúng ta có gặp nhau mấy lần.”

“Sao Chu Tuế Tuế lại không tới?” Anh thẳng thắn hỏi luôn.