Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 24.2: Nhổ răng khôn

Có đôi khi, Chu Tuế Tuế thực sự không nhận định rõ rốt cuộc Hứa Cận là dạng người như thế nào nữa.

Rõ ràng anh là một thiếu niên có rất nhiều vấn đề, thanh danh ở trường học xấu không nói hết. Nhưng có rất nhiều việc nhỏ, anh lại tinh tế hơn bất kỳ ai. Ví dụ anh sẽ tự mình giặt quần áo, sẽ sấy tóc giúp cô, còn mua trà lạnh cho cô nữa. Lúc này còn luôn mang theo khăn giấy bên người, sẽ ngồi xổm trên mặt đất dọn sạch tàn tích anh để lại trong lúc xúc động.

Nào có thiếu niên có vấn đề nào mà cẩn thận như thế được?

Chu Tuế Tuế suy nghĩ vấn đề này suốt một buổi trưa, tốc độ làm bài thi cũng chậm hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ.

Đương nhiên lý do trong đó là vì nghĩ tới Hứa Cận nghĩ tới phân tâm, còn nhiều hơn là vì răng đau nữa.

Nguyên một ly trà lạnh kia cô đã uống sạch rồi, tại sao răng vẫn còn đau thế chứ!

Hôm nay bị đau không chỉ có một mình Chu Tuế Tuế, Hứa Cận cũng đau.

Anh bị Chu Tuế Tuế cắn rách ngón trỏ nên bị đau.

Thời gian nguyên một buổi chiều, anh đều ngồi ở chỗ mình nhìn nơi bị cô cắn rách ngẩn ngơ. Thỉnh thoảng còn cười ngây ngô nữa, khiến cho Nhóc mập bị dọa sợ điếng người.

“Anh Cận, em đi mua cho anh miếng băng dính cá nhân, anh xử lý một chút đi.” Nhóc mập chuyển hộp băng dính cá nhân tới cho anh.

Rốt cuộc là ai ghê gớm tới mức này thế, vậy mà đến anh Cận của bọn họ cũng dám cắn, đâu có nghe nói hai ngày này hẹn ai đánh nhau đâu? Hứa Cận không cầm băng dính cá nhân, ngược lại còn khoe khoang với cậu ta: “Thương thế này, tao cầu còn không được, chúng mày không hiểu đâu…”

Chu Tuế Tuế nhẫn nhịn hai ngày, răng vẫn vô cùng đau đớn, căn bản là không đi học được, chỉ có thể xin nghỉ đi khám nha sĩ.

Bác sĩ chụp X quang cho cô, rất nhanh đã có kết quả: Vị trí phát triển của răng bất thường.

Nói đơn giản là mọc không đúng chỗ, phải nhổ.

Chuyện nhổ răng như thế này, Chu Tuế Tuế không dám làm, nhổ răng không phải giống như lấy xương ra à? Đau lắm!

Hứa Cận nhìn mặt Chu Tuế Tuế sưng vù lên vài ngày, đến cơm cũng không ăn nổi, không thể không dùng thủ đoạn cứng rắn: “Hôm nay em muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi!”

Cuối tuần, Hứa Cận lôi kéo Chu Tuế Tuế tới phòng khám nha khoa. Hai người vẫn còn lôi lôi kéo kéo ngoài cửa.

“Hứa Cận, nhổ răng là chuyện của riêng em, em không muốn làm.” Đã tới cửa cả rồi, Chu Tuế Tuế còn muốn giãy giụa, nhưng Hứa Cận không chịu nghe theo.

“Chu Tuế Tuế, nếu em sợ một mình đi nhổ răng, hoặc là vì nhổ răng không có ai chăm sóc, vậy em yên tâm, anh có thể đi cùng em, chăm sóc em.”

Tuy rằng cô chỉ thuận miệng lải nhải một lần nhưng Hứa Cận vẫn nghe thấy được.

Cô sợ bản thân mình sau khi hết thuốc tê tỉnh lại chỉ có một người chở ở bệnh viện, cho nên mới kéo dài mãi, chờ mẹ cô về rồi mới cùng đi nhổ răng.

Thật ra đâu cần thế đâu, anh có thể ở cùng cô mà.

Hơn nữa, nếu Chu Tuế Tuế biết sau khi mẹ cô trở về sẽ làm chuyện đó với cô, cô sẽ không nghĩ như hôm nay nữa đâu.

“Phiền phức.”

Hứa Cận không kiên nhẫn, khom lưng xuống vác cô lên vai, đi thẳng tới trước mặt bác sĩ.