Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 22.1: Anh muốn em, vậy mà em lại ngủ mất tiêu

“Mỗi đêm anh không về nhà ngủ như vậy, hiệu trưởng Bành cũng không quan tâm tới anh sao?”

Chu Tuế Tuế vừa vào cửa đã tháo hết đồ vật trên người xuống, ngã nằm trên ghế sô pha, thuận tiện càm ràm Hứa Cận.

Vốn dĩ Hứa Cận đang nổi nóng, nhìn thấy cô mệt thành như vậy, anh lại không đành lòng mắng mỏ.

Anh hít sâu vài hơi, tiêu hóa hết lửa giận trong bụng mình đi.

“Anh làm cho em chút đồ ăn, em có muốn đi tắm rửa trước không?” Hứa Cận mua cơm tự làm nóng, nghĩ hôm nay cô đi đường chắc là đói lả rồi.

Nhưng mà anh không biết nấu cơm, chỉ đành phải mua loại có sẵn này.

Ý thức của Chu Tuế Tuế đã mơ màng: “Em không ăn đâu, em chỉ muốn tắm rồi đi ngủ thôi.”

Ngày mai còn phải đi học nữa, không có thời gian.

Cô cố gắng nhấc mình lên, hai mắt díu lại không mở ra nổi, dưới chân Chu Tuế Tuế nhẽ bẫng lướt đi như u linh, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Hứa Cận bởi vì lo lắng cô không tỉnh táo nhỡ xảy ra chuyện gì cho nên vẫn đứng chờ ở cửa phòng tắm, hai tay ôm ngực dựa vào tường, nói chuyện phiếm liên tục với cô, không để cô ngủ gục trong đó.

“Quê em ở đâu thế, về đó bằng gì, ông nội em có khỏe không?”

Anh nhân cơ hội này hỏi thăm chuyện nhà cô, nói không chừng sau này anh còn phải tới đó nữa đấy.

Anh hỏi gì Chu Tuế Tuế liền đáp nấy, không hề nghi ngờ gì, còn bảo với anh: “Trong balo của em có đủ loại hồng ông làm đó, còn có cả bánh quả hồng nữa. Thật đúng lúc, anh mở balo em lấy ra đi.”

“Được.”

Ngoài miệng thì Hứa Cận đồng ý đấy nhưng chân thì lại không thèm nhúc nhích.

Tắm rửa một cái, Chu Tuế Tuế đã tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác có thể thức xuyên đêm được, tinh thần vô cùng phấn chấn, giống như vừa mới uống rượu xong vậy. Người lớn uống rượu xong thường sẽ làm một vài chuyện bình thường không dám làm.

Tuy là cô không uống rượu nhưng mới rồi cô lại dám ôm eo Hứa Cận, ngẩng đầu nũng nịu với anh: “Sấy tóc giúp em đi.”

Nếu là bình thường, có đánh chết Chu Tuế Tuế cũng không dám như thế với anh đâu.

Rõ ràng là Hứa Cận sửng sốt một chút, có vẻ như anh cũng bất ngờ lắm.

Có điều, anh cảm thấy rất vui lòng: “Được.”

Chu Tuế Tuế ngoan ngoãn ngồi im trên ghế sô pha, Hứa Cận cầm máy sấy đứng trước mặt cô. Động tác của anh thực nhẹ, rất kiên nhẫn mà giúp cô sấy tóc. Đây là lần đầu tiên trong đời anh sấy tóc cho người khác. Bình thường đến tóc của mình anh còn lười sấy khô, lần này là phá lệ làm cho cô đấy. Động tác vuốt tóc cô của anh rất thoải mái, tinh thần Chu Tuế Tuế hưng phấn nên nổi hứng tám chuyện với anh, đầu mềm như bông cứ dụi dụi vào người anh.

“Chu Tuế Tuế, em đừng có mà ngủ đấy, lát nữa anh còn muốn….” Hứa Cận nuốt nước bọt mấy lần, không nói hết nửa câu câu sau. Vài ngày không gặp cô rồi, anh cũng không biết bản thân mình nhớ cô tới mức nào.

Chu Tuế Tuế không hé răng nửa lời.

Một lát sau, cuối cùng Hứa Cận cũng tắt mấy sấy đi, trong phòng khách trở nên an tĩnh lạ thường: “Sấy xong rồi.”

Hứa Cận buông máy sấy xuống, vỗ vào vai cô, phát hiện cô đã dựa vào người anh ngủ ngon lành.

Nhà ga trong những ngày nghỉ lễ thực sự rất đông người, thể lực của Chu Tuế Tuế không chống đỡ nổi.

“Em…” Hứa Cận muốn lên án nhưng lời đến bên miệng lại bị anh nuốt ngược xuống, biến thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Bạn gái nhà người khác cũng đều như thế này à?

Hết cách rồi, Hứa Cận ôm Chu Tuế Tuế về giường, mở điều hòa trong phòng lên cho cô, lại giúp cô đắp lại chăn mỏng rồi anh mới đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Chờ đến khi anh nằm xuống bên cạnh cô đã hơn 5 giờ sáng rồi. Còn một tiếng rưỡi nữa là bọn họ phải tới trường học. Thời gian ngắn như thế, Hứa Cận có nghẹn chết cũng không nỡ đánh thức Chu Tuế Tuế đang mơ màng ngủ say.