Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 21.1: Về quê

Nếu Hứa Cận biết mình bị gọi về vì một cú điện thoại, sau đó nguyên kỳ nghỉ lễ quốc khánh đều không được gặp Chu Tuế Tuế thì anh nhất định sẽ ‘yêu’ cô thêm một lần nữa trong nhà tắm cho đã!

Chu Tuế Tuế dùng nước mắt của mình tấn công, nửa năn nỉ nửa uy hϊếp, cuối cùng cũng thành công gạt bỏ được ý định tiếp tục chơi cô trong nhà tắm của Hứa Cận. Cô để lại mình anh trong phòng tắm tự dội nước lạnh còn cô thì ra ngoài trước, quay lại phòng mặc quần áo lên người.

Lúc cô đang nhặt quần áo đồng phục của hai người bị vứt lung tung đầy đất bỏ vào máy giặt để quay thì di động của Hứa Cận vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình di động, Chu Tuế Tuế nhanh chóng cầm điện thoại đưa cho anh.

Hứa Cận nhận cuộc gọi trong phòng tắm, lúc bước ra vẻ mặt anh đầy vẻ khó xử.

Chắc là mẹ già hiệu trưởng gọi anh về. Tối nay hai người phải cùng nhau về quê, đến cả thời gian ăn một bữa tối với Chu Tuế Tuế cũng không có.

A, đúng rồi!

Anh có thể dẫn cô về quê cùng mình!

“Tuế Tuế…” Hứa Cận ôm lấy Chu Tuế Tuế đang đổi khăn trải giường từ phía sau, hỏi cô: “Em định trải qua kỳ nghỉ lễ quốc khánh như thế nào vậy? Anh phải về quê, em có muốn cùng về đó với anh không?”

“Hả?”

Động tác trên tay Chu Tuế Tuế hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ: “Anh muốn em cùng về quê với anh à?”

Cô vươn tay sờ sờ trán anh.

Không phát sốt mà, sao anh lại nói thế nhỉ?

“Quốc khánh em cũng cần phải về thăm ông nội. Có mình ông nội ở nhà thôi, em không yên tâm.” Chu Tuế Tuế không hỏi anh tại sao lại muốn cô về chung mà dùng lý do khác từ chối anh.

Không phải là cô đang tìm cớ, sự thực đúng là cô phải về nhà thăm ông nội.

Từ sau khi bố cô đi rồi, mẹ cô không bao giờ lui tới thăm hỏi ông nội nữa.

Ông nội chỉ có một đứa con trai là bố cô, bà nội cũng không còn nữa, một mình ông cô đơn lẻ loi ở quê nhà hiu quạnh, Chu Tuế Tuế không nỡ. Cho nên chỉ cần được nghỉ phép, cô đều sẽ trở về thăm ông.

Huống chi, năm nay quốc khánh và tết Trung thu lại được nghỉ cùng nhau, cô càng phải trở về.

Hứa Cận thấy kế hoạch ở cạnh cô thất bại, vẻ mặt ỉu xìu ngay lập tức, ôm cô chậm chạp không chịu buông ra.

“Tuế Tuế, xin lỗi em.”

Không hiểu sao tự dưng anh lại nói xin lỗi, buồn bực rầm rì sau lưng cô: “Anh biết nếu bây giờ anh mà đi, nhất định em sẽ cảm thấy anh là người không có trách nhiệm, nhưng mà….”

Nhưng mà anh lại không có lý do để không phải quay về.