Cảm nhận đầu tiên của Chu Tuế Tuế sau khi tỉnh giấc là không quen lắm, hình như bên cạnh mình có thêm một người. Cô duỗi tay sờ trán Hứa Cận, rồi đối chiếu với trán mình.
Lúc cô xoay người Hứa Cận đã tỉnh rồi.
Nhìn thấy cô dùng tay đo nhiệt độ cơ thể cho anh, anh cúi người xuống, cụng trán mình vào trán cô: “Đo thế này càng chuẩn hơn.”
Nói xong còn thuận đường hôn cô một cái.
“Đã hạ sốt rồi.” Chu Tuế Tuế thấy trạng thái tinh thần của anh không tệ lắm, chuyển mắt nhìn giờ trên di động, nói với anh: “Vẫn còn thời gian, không bằng tới trường học trước đi.”
Lúc trước thầy chủ nhiệm có nói cho cô nghỉ phép nửa ngày, bào cô buổi chiều về lại trường học cũng được.
Có điều nếu đã dậy rồi, Hứa Cận cũng đã bớt sốt, thế thì không cần phải nghỉ phép nữa.
“Không đi!”
Hứa Cận lại ôm cô vào ngực lần nữa, mặt dán lên lưng cô, tiếp tục ngủ nướng.
Cảm giác đi học sao có thể tốt bằng khi ở cạnh cô chứ!
“Nhưng mà….”
“Em đã là học sinh đứng đầu trường rồi.” Hứa Cận nhắc nhở cô.
Được rồi!
Hiếm khi có được cơ hội ngủ nướng cùng anh. Đây là chuyện mà sau vô số lần Chu Tuế Tuế tỉnh lại từ giấc mộng xuân muốn làm nhất, tranh thủ cơ hội hôm nay tận dụng triệt để hưởng thụ đi.
Hai người cứ nằm cạnh nhau tới gần giữa trước, trong lúc đó hiệu trưởng Bành có gọi điện thoại cho Hứa Cận một lần, chỉ hỏi mấy câu đơn giản tình huống của anh ra sao, đến cả việc anh đang ở đâu bà ấy cũng không quan tâm.
Sau khi Hứa Cận cúp máy, vòng tay ôm cô rõ ràng dùng sức lớn hơn lúc mới rồi.
Ánh mặt trời ban trưa vô cùng chói mắt, ánh nắng nóng rực chiếu xuống đường xi măng, nhiệt độ bốc ngược lại khiến người đi đường mồ hôi chảy đầy lưng.
Bên cạnh còn có tiếng còi ô tô tít tít không ngừng, khiến người đi đường càng thêm bực bội.
Những ngày nóng nực như thế, Hứa Cận còn muốn nắm tay Chu Tuế Tuế.
“Anh đừng như thế, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu.” Chu Tuế Tuế muốn rút tay ra nhưng Hứa Cận không chịu buông: “Thế thì đã làm sao, ngủ cũng đã ngủ rồi, cầm tay có gì mà không được chứ!”
Anh cầm lấy cây dù trong tay cô, quang minh chính đại đi chung một chỗ với cô, thay cô che nắng.
Nếu đã đi cùng nhau rồi, thế thì nắm tay có sao đâu?
“Ai ngủ với anh chứ, rõ ràng là không có…” Chu Tuế Tuế cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng sửa lại lời anh nói cho đúng.
Đây là con đường đi tới trường học, trên đường khó tránh khỏi có học sinh trong trường đi ngang qua, chẳng may bị ai đó nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, không tới một tiết học, những lời đồn vớ vẩn về bọn họ sẽ truyền khắp trường cho coi.
“Nếu không phải cái kia của em tới, tối hôm qua anh nhất định ngủ với em rồi. Tuy là có hơi đáng tiếc một chút. Có điều, sớm muộn gì tôi cũng ngủ với cậu thôi, cậu trốn không thoát đâu.”
Dáng vẻ Hứa Cận vô cùng khẳng định.
Lời nói này của anh đúng là rất hợp với hình tượng học sinh hư trước giờ. Có thể nói chuyện này ra khỏi miệng không ngại không vấp một từ. Đột nhiên Chu Tuế Tuế trở nên trầm mặc.
Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới gốc cây đối diện đường cái, dùng sách che nắng kia, Chu Tuế Tuế sợ tới mức nhanh chóng rút tay ra bước nhanh hơn.
Đó là giáo viên dạy tiếng Anh lớp 1 bọn họ.
Nắm tay đột nhiên bị rút ra, người bên cạnh anh tránh anh như tránh tà, sợ làm người khác biết bọn họ quen nhau.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn Chu Tuế Tuế nhanh chân bước đi, đột nhiên trong lòng Hứa Cận cảm thấy bi thương. Cũng phải, một tháng trước kia, hai người bọn họ vẫn còn như nước với lửa, không có va chạm gì.
Trong mắt người khác, nếu hai người bọn họ có thể nắm tay cùng đi trên một con đường, đó là lúc mặt trời mọc từ hướng Tây thôi.
Đạo lý này Hứa Cận đều hiểu hết, nhưng anh vẫn nhịn không được mà cảm thấy khó chịu.
Anh đã bảo mà, yêu đương là chúa phiền phức, bản thân anh một hai cứ phải dính vào cơ, đáng đời mà.