Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 14.1: Chưa thấy đàn ông khoả thân à

Giúp cái đầu anh í!

Đương nhiên là Chu Tuế Tuế không có mắc mưu, cùng lắm thì cô đứng ở cửa phòng tắm, chờ anh tắm rửa xong xuôi rồi thôi.

“Đây là khăn tắm của cậu hả?”

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, nửa thân trên ướt dầm dề của Hứa Cận thò ra ngoài. Nếu không phải đầu của Chu Tuế Tuế xoay nhanh, cô sớm đã nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi.

“Đúng thế.”

“Vậy được rồi.” Hứa Cận ném lại một câu chẳng hiểu ra làm sao, xoay người về, cửa cũng không thèm đóng lại.

Được gì chứ?

Chu Tuế Tuế không hiểu mô tê răng rứa gì, giây tiếp theo cô nhìn thấy Hứa Cận dùng khăn tắm của cô vây quanh người bước ra. Trong tay anh còn cầm một đống vải ướt màu đen.

“Mới rồi cậu nói quần áo lát nữa sẽ dùng máy giặt giặt cho nên tôi chỉ giặt mỗi qυầи ɭóŧ của tôi thôi.”

Hứa Cận làm trò trước mặt cô, phạch một tiếng, giũ sạch miếng vải đen trong tay kia, sau đó đi về phía ban công, Chu Tuế Tuế bị bọt nước bắn cho đầy mặt cứ ngơ ngác đứng ở đó.

Anh vừa nói gì cơ? Anh giặt qυầи ɭóŧ? Vậy bây giờ anh….

Chu Tuế Tuế vọt vào phòng khách, nhìn bóng dáng của Hứa Cận, vừa thẹn vừa gấp: “Cậu, cậu sao lại giặt qυầи ɭóŧ chứ!” Người bình thường ai mà không biết trong hoàn cảnh thế nào cũng phải để qυầи ɭóŧ lại cho mình, chẳng may có xuất hiện hỏa hoạn hay gì đó còn có cái mà mặc! Khóe miệng Hứa Cận nhếch lên một đường cong mỉm cười khi âm mưu đã thực hiện được, lại thêm vẻ mặt phát sốt hồng hồng của anh, nhìn qua vừa đắc ý lại yếu ớt: “Bởi vì không cẩn thận làm ướt mất rồi!”

Anh đi tới trước mặt cô, giữ khoảng cách hai bước chân với cô, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, trêu ghẹo nói: “Sao thế? Chưa từng thầy đàn ông khoả thân bao giờ à?”

Lúc đó tạo hình nhân vật không phải đều dựa theo chi tiết của anh để làm sao, còn rất cẩn thận tỉ mỉ nữa, đến cả gân xanh trên gậy thịt cũng không buông tha, anh còn nghĩ là cô sẽ bình tĩnh lắm chứ.

Anh dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở cũng phả hết lên mặt cô.

Lưng Chu Tuế Tuế căng tới cứng đờ, tròng mắt hốt hoảng dao động, cô duỗi tay chỉ vào bàn ăn: “Mì mà không ăn thì sẽ trương lên đó.”

Quỷ nhát gan!

Trong lòng Hứa Cận cười thầm, đi tới trước bàn ăn yên lặng ăn mì.

Hôm nay anh chỉ ăn có mỗi bữa sáng, từ giữa trưa bắt đầu phát sốt thì không muốn ăn, cứ thế nhịn đến giờ. Buổi chiều kêu đói với cô là do đói bụng thực sự.

Ăn mì xong, Chu Tuế Tuế lại cho anh uống thuốc.

Hứa Cận nằm trên ghế sô pha, nghe tiếng nước trong phòng tắm khi cô tắm rửa, ánh mắt mông lung không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì nữa.