“Xuỵt…” Cô ra dấu im lặng với Hứa Cận, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi: “Alo, em chào thầy ạ.”
“Dạ, cơ thể em có chút không khỏe, bây giờ đang truyền nước ở bệnh viện, tối nay em sẽ không quay về tự học nữa….”
Cô mặt không đỏ tim không đập gấp, trợn mắt nói dối. Người bên phía kia điện thoại lại tin cô như thật, quan tâm dặn dò cô truyền nước xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, còn cho cô nghỉ phép thêm nửa ngày nữa, bảo cô chiều mai về trường học cũng được.
Cô vừa mới cúp điện thoại, Hứa Cận đã nhìn cô, cười đến là đắc ý, trêu chọc nói: “Thì ra học sinh ngoan cũng sẽ trốn học đấy à, vì tôi hả?”
“Học sinh hư mỗi ngày đánh nhau mà cũng sợ tiêm, tại sao mình lại không thể trốn học được.” Chu Tuế Tuế bình tĩnh trả lại một câu, tránh đi câu hỏi trọng điểm của anh.
“Tôi nói rồi, tôi không hề sợ đau.”
Hứa Cận sờ sờ vị trí chỗ kim tiêm, nhìn dây truyền dịch trong suốt chậm rãi nhỏ từng giọt thuốc, châm chọc mở miệng: “Không có người nào cảm thấy tiêm sẽ rất đau, người cảm thấy tiêm đau chẳng qua là đang làm nũng cả.”
“Tôi lại chẳng có người để làm nũng, sợ đau cái gì chứ.”
Lúc nói ra những lời này, rõ ràng trong giọng nói của Hứa Cận mang theo chút bực bội.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần tới bệnh viện tiêm thuốc truyền nước vẫn luôn chỉ có một mình anh, cho dù là 8 tuổi hay là 18 tuổi. Cho nên bây giờ, chỉ cần nhắc tới tiêm, theo bản năng, anh sẽ biểu hiện sự kháng cự.
Chu Tuế Tuế không biết anh đã trải qua chuyện gì, có điều hôm nay lúc anh ốm không có một người nào chăm sóc, còn phải lê lết tấm thân khó chịu tự mình xuống lầu mua thuốc.
Cô biết, ít nhiều gì anh cũng cảm thấy tủi thân.
“A shit…”
Vị trí ghim kim tiêm của Hứa Cận đột nhiên bị người dùng sức ấn một cái, đau tới mức anh phải nhe răng trợn mắt.
Lại nhìn cái người đầu sỏ gây tội khiến anh bị đau kia còn đang cười sán lạn với anh: “Cậu làm gì đấy hả!”
“Có đau không?”
“Phí lời, cậu thử làm thế với mình xem!” Hứa Cận nâng tay lên cẩn thận quan sát, may mà máu không bị chảy ngược lại: “Chu Tuế Tuế, tôi với cậu có thù oán gì à?”
Anh ngẩng đầu tìm cô tính sổ, lại nhìn thấy trước mắt có thêm một câu kẹo que.
“Cho này.” Chu Tuế Tuế đưa kẹo tới bên miệng anh.
Cô đang làm gì thế? Dùng kẹo để dỗ anh à?
“Tôi không ăn.” Hứa Cận lại ngồi xuống lần nữa, cây kẹo que này cho anh cảm giác mình bị xem thường, anh khó chịu.
“Không phải cậu bảo đau à?”
Chu Tuế Tuế hậm hực thu kẹo về, bỏ vào miệng ăn, mυ'ŧ một ngụm rồi nhổ ra, nghĩ thông nói: “Mình biết rồi, cậu bảo đau nhưng lại không chịu ăn kẹo, là muốn làm nũng với mình phải không?”
Cô bắt lấy cánh tay anh, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vào mắt anh.