Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 12.3: Đi khám

Nhớ tới lời thầy giáo nói trong văn phòng, hôm nay hiệu trưởng còn phải đi họp, vậy là chỉ có mình Hứa Cận ở nhà thôi. Anh sẽ không bị sốt ngu người luôn đó chứ!

Chu Tuế Tuế đứng lên khỏi chỗ ngồi, lấy di động ra, ra vẻ như đi tìm giáo viên, làm như không có việc gì đi ra ngoài. Xuống lầu, cô bước thẳng ra cổng trường.

Chú bảo vệ ở cổng biết cô, cô chỉ nói là giáo viên bảo cô về nhà cô ấy lấy bài thi, chú bảo vệ để cô đăng ký ra vào rồi cho cô ra luôn. Nhà hiệu trưởng ai ai cũng biết nằm trong khu xanh hóa, Chu Tuế Tuế tới khu xanh hóa rồi thì phát hiện mình không biết địa chỉ cụ thể. Cô chỉ đành phải gọi điện thoại cho Hứa Cận thôi.

Điện thoại vẫn không có người nhận như cũ.

Có điều cô nhìn vào trong tiểu khu thì có một người chậm rãi đi ra. Người nọ cúi đầu, đi đường rất chậm, thường hay lấy tay che miệng ho khù khụ mấy cái.

“Hứa Cận!”

Chu Tuế Tuế liếc mắt một cái là đã nhận ra anh, đứng phía xa xa vẫy vẫy tay với anh, gọi to.

Bảo vệ trong tiểu khu thấy hai người bọn họ biết nhau, trên người cô còn mặc đồng phục trường học, hẳn không phải là ăn trộm ăn cắp gì đó đâu nên để cô vào. Chu Tuế Tuế chạy tới bên cạnh Hứa Cận, cho dù là dưới đèn đường tối tăm cô vẫn nhìn ra được mặt anh đỏ tới mức nào, mí mắt còn chớp liên tục, có vẻ như không mở ra được.

“Mua thuốc giúp tôi đi.” Hứa Cận nhẹ giọng nói, anh biết là cô.

Bây giờ đầu anh đang rất mơ màng, mắt chỉ cần mở lớn một chút là cây cối đường xá trước mặt sẽ đảo lộn vòng vòng, khiến cho anh đứng cũng không đứng vững được.

Cho nên anh không dám mở mắt ra, ghé vào bờ vai cô không muốn động đậy gì cả.

“Mình đưa cậu đi bệnh viện.”

Anh vừa tiến lại gần, Chu Tuế Tuế có thể cảm nhận được trên người anh nóng tới mức nào, tiếng ho của anh cũng đều khản đặc.

May mắn anh đã đi tới được cửa tiểu khu rồi, cô gọi một chiếc taxi, đưa anh tới thẳng bệnh viện.

Trên đường đi, anh vẫn luôn dựa vào người cô, đầu nặng trình trịch, cũng không nói lời nào. Thỉnh thoảng còn nắm tay lên che miệng, ho khụ khụ.

Buổi tối phòng khám không có nhiều bệnh nhân lắm, Chu Tuế Tuế lấy số cho anh, chẳng mấy chốc đã tới lượt anh vào khám.

“Bệnh nhân bị sốt cao rồi, truyền hai chai nước đi, truyền xong thì về nhà nghỉ ngơi một đêm. Nếu ngày mai không hạ sốt thì lại tới truyền lần nữa.” Bác sĩ vừa kê đơn thuốc cho anh vừa đủng đỉnh dặn dò, hoàn toàn là tác phong xử lý việc công, sau đó đưa đơn thuốc cho anh: “Đi nộp phí trước đi, rồi cầm thuốc tới chỗ y tá để y tá tiêm cho.”