Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 9.3: Thuê phòng

Nghe tới câu nói đó, đầu tiên là Hứa Cận thấy sửng sốt, giây tiếp theo, khóe miệng anh nhịn không được hơi nhếch lên, trong đôi mắt rủ xuống kia là vẻ dịu dàng và đắc ý. Bốn chữ này, là tất cả nam sinh tuổi 17, 18 đều hy vọng được nghe từ nữ sinh khích lệ mình. Gần như theo bản năng, anh cúi đầu, trong bóng đêm, lần theo hô hấp mà hôn chuẩn xác lên đôi môi cô. Thân mật trong lúc bất thình lình khiến cho Chu Tuế Tuế sững sờ tại chỗ. Trong nháy mắt đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đến cả hô hấp cũng dừng lại. Cô chỉ cảm thấy chỗ được anh chạm vào có một dòng điện mỏng manh chạy qua, từ từ lan ra mặt, lỗ tai, sau lưng cô. Sau đó là cảm giác tê dại làm cô không tài nào đứng vững nổi.

Bản thân Hứa Cận cũng ngu người luôn, nhanh chóng buông cô ra.

Nhưng anh không đứng thẳng người, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, dường như đang chờ đợi bàn tay cô.

Nhưng anh đợi thật lâu, trong không khí ngoài hai tiếng hít thở dồn dập thì hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.

Cuối cùng Hứa Cận cũng đứng thẳng người, hắng giọng, lên tiếng nói: “Cậu mang chứng minh nhân dân theo không? Giúp tôi thuê một phòng khách sạn.”

“Hả?” Chu Tuế Tuế bị dọa cho ngu luôn.

Tiến triển thế này cũng quá nhanh rồi đi?!

“Mấy người kia mai phục dưới lầu nhà tôi, tôi không thể về được.” Hứa Cận giải thích một câu không chút hoang mang.

“À.” Có vẻ như Chu Tuế Tuế có hơi thất vọng: “Cậu không mang chứng minh nhân dân theo à?”

“Ai đi đánh nhau mà mang theo thứ đó à?”

“Vậy cậu không thể tới nhà bạn học được à?”

“Cậu cảm thấy ba mẹ bọn họ nhìn thấy tôi sẽ vui sao?”

Anh là học sinh nổi danh có vấn đề trong trường học của bọn họ. Những phụ huynh kia hận không thể tách anh ra xa con của bọn họ một chút thôi đâu.

Cuối cùng, Chu Tuế Tuế không thể không cùng anh đi ra ngoài tìm khách sạn ở.

Hai người đi vào một khách sạn nhìn qua còn mở cửa gần đó, còn chưa đi vào thì đã nhìn thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước quầy lễ tân.

Xem ra khách sạn này bị kiểm tra theo thường lệ rồi.

Hai người đành phải từ bỏ, tiếp tục đi tìm nhà khác.

Nhưng vận may của bọn họ không được tốt lắm. Đã tới mấy nhà rồi, nếu không phải không còn phòng thì là bị cảnh sát kiểm tra thường lệ. Trên đường thỉnh thoảng còn có xe cảnh sát hú còi chạy ngang qua nữa.

“Đêm nay không phải là kiểm tra toàn thành phố đấy chứ? Nếu mà như thế này thật thì cậu không có chứng minh nhân dân, tớ thuê phòng cho cậu cũng vô dụng á.” Lại đυ.ng phải một khách sạn bị cảnh sát kiểm tra, Chu Tuế Tuế từ bỏ rồi.

Hứa Cận lẽo đẽo theo sau cô không chút để ý, đột nhiên lên tiếng nói: “Nhà cậu có ai ở nhà không?”