Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 9.1: Bị tiếng thở dốc của cô làm cho chịu không nổi.

Rõ ràng là Chu Tuế Tuế chạy vào theo bọn họ ngay sau đó thôi, nhưng không ngờ tới tiểu khu cũ này có quá nhiều ngõ nhỏ, cô chạy chưa được bao lâu thì mất dấu vết của bọn họ rồi.

Ban đêm ban hôm, đèn đường trong tiểu khu hỏng khá nhiều, chớp lóe chớp lóe, Chu Tuế Tuế không phân biệt được phương hướng đã không tìm được đường ra nữa rồi.

“Thằng nhóc kia đâu!”

Ngõ nhỏ trước mặt mơ hồ truyền đến tiếng tìm người, Chu Tuế Tuế không nghĩ nhiều, nhấc chân chạy qua đó.

Chỉ là cô còn chưa chạy được 10 mét, một bóng người từ ngõ nhỏ bên trái chạy ra, kéo tay cô chạy vào ngõ nhỏ bên phải. Chu Tuế Tuế dựa vào ưu thế quan sát tỉ mỉ Hứa Cận suốt hai năm của mình, cho dù là trong ngõ nhỏ u ám cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra được bóng lưng của anh.

Cô không lên tiếng, cứ im lặng chạy theo anh suốt một đường.

Sau khi rẽ lòng vòng ba bốn cái ngõ nhỏ xong, cuối cùng bọn họ dừng lại trong một ngõ nhỏ rộng chừng 1 mét tối thui. Nói đây là ngõ nhỏ không bằng gọi nó là vách ngăn giữa hai tòa nhà thì đúng hơn.

Cuối hẻm nhỏ có một cánh cửa gỗ, Hứa Cận lay lay hai cái thì mở ra được. Sau khi nhét cô vào trong đó, anh mới bước theo vào, cuối cùng đóng cánh cửa lại. Phòng này đen như mực, Chu Tuế Tuế không nhìn được bất cứ thứ gì.

Mãi tới khi Hứa Cận mở đèn lên, cô mới nhìn rõ căn “phòng” này.

Đây là một quầy bán đồ ăn vặt vô cùng cũ kỹ, vô cùng chật hẹp, toàn bộ không gian còn chưa tới hai mét vuông.

Nó lọt thỏm giữa hai tòa nhà, chỉ có cái mái che, thêm một cái cửa sổ phía trước, một cánh cửa phía sau, cứ thể biến thành một quầy bán đồ ăn vặt.

Trong không gian nhỏ hẹp chưa tới hai mét vuông, có một cái cái quầy pha lê có ghế ngồi, một cái kệ hàng để đồ ăn vặt hằng ngày, trên mặt đất còn để ba thùng nước suối.

Nhiều đồ vật để cạnh nhau như vậy, đến chỗ cho người đứng cũng chỉ dư lại có chút xíu.

Chỗ trống nho nhỏ này, chính là chỗ chủ tiệm đứng để bán đồ hằng ngày, chỉ đủ cho một người đứng.

Bây giờ Hứa Cận với Chu Tuế Tuế đều phải trốn ở đây, hai người cũng dính sát vào tường hoặc là kệ để hàng thì mới không có chạm vào người kia.

“Chỗ này là cửa hàng của ông Lưu, chỗ này ai mà không quen thì sẽ không biết được đâu. Trước mắt cứ đợi đi đã.” Hứa Cận lên tiếng giải thích một câu.

Anh cũng ngẫu nhiên biết được nơi này, chủ tiệm là một ông cụ góa bụa.

Cửa hàng này vốn là dựng bất hợp phát, nhưng người dân ở đây nhắm một mắt mở một mắt với ông ấy, cứ để ông buôn bán nhỏ ở đây duy trì cuộc sống của mình.

Chu Tuế Tuế gật gật đầu ra chiều đã biết.