Em Chỉ Muốn Được Thấy Anh

Chương 2.3: Em không đi

Vòng loại trận đầu tiên Olympic Toán sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Vào ngày thứ Sáu lúc gần tan học, nhà trường cử thầy giáo dẫn đội đi dự thi lần này tới gặp cô.

“Bạn học Chu Tuế Tuế, tối nay chúng ta sẽ xuất phát tới thành phố kế bên để chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai, đồ dùng cá nhân em có mang theo không thế?”

Thầy dẫn đội là một thầy giáo trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, tên là Thái Cao Minh. Ông là thầy giáo giản dị mộc mạc nhất trong trường này, tính cách cũng rất trung thực hàm hậu.

Nhưng không hiểu vì sao, hằng năm ông đều được phân công dạy lớp mười hai, đột nhiên năm nay lại bị điều xuống dạy lớp mười.

“Có mang ạ.” Chu Tuế Tuế quơ quơ túi balo trong tay.

Ngày mai thi xong là có thể về luôn rồi, cho nên chỉ cần chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho tối nay là được.

“Vậy chúng ta đi xuống lầu dưới gọi Hứa Cận đi.”

Chu Tuế Tuế và Thái Cao Minh cùng nhau xuống lầu, đi tới cửa lớp 9, gọi Hứa Cận ra.

Hứa Cận mặc bộ đồng phục màu đỏ đi ra từ cửa sau của lớp, trên eo còn ôm theo quả bóng rổ, nhìn qua thì chẳng có dáng vẻ gì là đã chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, ngược lại trông giống như muốn đi chơi bóng hơn.

Thái Cao Minh đen hết cả mặt: “Hứa Cận, em ăn mặc kiểu gì thế hả, sắp phải tham gia thi đấu rồi, em có biết không hả!”

Hai tay Hứa Cận chuyền qua chuyền lại quả bóng rổ kia, dáng vẻ không thèm để ý chút nào: “Em không đi.”

Chuyện thi đấu này mẹ anh có nói với anh rồi, anh nghe xong rồi để đấy.

Muốn anh đi tham gia mấy cuộc thi dành cho mọt sách này, còn lâu anh mới đi nhé!

“Em.”

Thái Cao Minh tức tới mức giọng cũng cao lên một quang, rất nhiều học sinh trong phòng học đều nhìn qua đây: “Đây là chuyện trường họ đã quyết định từ lâu rồi. Em nói không đi là không đi hả? Em có biết cơ hội này biết bao bạn học muốn đi cũng không được đi không?”

“Ai muốn đi thì để cho bọn họ đi đi, dù sao em sẽ không đi.”

Hứa Cận liếc mắt nhìn Chu Tuế Tuế đứng yên lặng bên cạnh một cái, cái thể loại học trò thầy bảo gì nghe nấy, học sinh năm tốt như cô là khiến người khác thấy phiền nhất: “Em đi chơi bóng.”

Dứt lời, Hứa Cận cũng không thèm quay đầu lại, đi thẳng xuống lầu, thậm chí lúc này còn chưa tới giờ tan học.

Thái Cao Minh không làm gì được anh, chỉ có thể gọi điện thoại cho thầy Hiệu trưởng, tường thuật lại tình huống. Hiệu trưởng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể để ông dẫn Chu Tuế Tuế đi trước.

Hứa Cận không đi, Chu Tuế Tuế nói không buồn là giả.

Vốn tưởng là cuối cùng cũng có cơ hội để Hứa Cận chú ý tới cô, kết quả lại không được như ý.