Kỷ Hân Hân vừa đi mấy ngày, là thời điểm đám người theo đuổi cô ta có tâm trạng bết bát nhất.
Bạch Trú còn đang đi học, đương nhiên không thể theo Kỷ Hân Hân sống lâu ở Paris nước Pháp. Kỷ Phồn Âm nhớ ba mẹ cậu rất phản đối chuyện này, tạm thời tịch thu hộ chiếu của cậu.
Kỷ Phồn Âm nhấp ngụm Latte nóng, mỉm cười thôi nhìn Bạch Trú, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Chân trước cô vừa đi, chân sau Bạch Trú và đám bạn đã vào tiệm cà phê.
Trong tiếng trò chuyện ồn ào của đám bạn, Bạch Trú cau mày ngẩng đầu nhìn lướt qua tiệm, gần như chưa đến một giây đã thấy bóng người đang khuất sau một góc cửa sổ sát đất.
Không có chuyện cậu nhận nhầm bóng lưng của Kỷ Hân Hân.
Bạch Trú đuổi theo không phải nghĩ, xuyên qua đám người đẩy cửa kiếng, gần như nhanh chóng vượt qua mặt tiền cửa tiệm rồi rẽ trái đuổi theo bóng lưng kia.
Chị quay lại rồi sao? Chẳng phải vẫn đang ở Paris à?
Cậu trai dáng cao chân dài, tốc độ chạy nhanh như chớp, lẹ làng tìm được bóng lưng kia trong đám người.
Khi đến gần, cậu vô thức bước chậm lại, từ sau lưng gọi không quá chắc chắn: “Chị ơi?”
Đối phương dừng bước, quay đầu mỉm cười: “Đã là lần thứ hai cậu nhận nhầm. Cả người mình thích và người mình ghét cũng không nhận rõ sao?”
Nét mặt Bạch Trú dần biến đổi, cậu nhíu mày thật chặt, chán ghét đọc tên đối phương: “Kỷ Phồn Âm.”
“Cậu Bạch.” Kỷ Phồn Âm khẽ gật đầu với cậu.
“Cô bắt chước cách ăn mặt của chị?” Bạch Trú từ trên cao nhìn xuống cô: “Cô cho rằng Tống Thời Ngộ sẽ vì yêu ai yêu cả đường đi mà thích cô sao?”
Kỷ Phồn Âm tò mò thỉnh giáo: “Sao cậu biết tôi mong Tống Thời Ngộ thích tôi?”
“Tống Thời Ngộ đã nói rồi, chỉ giấu một mình chị, vì sợ chị sẽ đau khổ vì cô.” Hai tay Bạch Trú đút vào trong túi áo khoác, khẽ giễu cợt: “Chuyện cô thích Tống Thời Ngộ vốn chẳng phải bí mật gì, ai nấy đều hiểu rõ cô thật không biết tự lượng sức mình.”
Cậu cho rằng Kỷ Phồn Âm sẽ khóc vì những lời nói sỉ nhục này.
Nhưng Kỷ Phồn Âm chỉ “ừ” như có điều suy nghĩ, lại ngẩng đầu nói: “Tôi còn đang bận làm việc, tùy cậu.”
Bạch Trú ngạc nhiên nhìn Kỷ Phồn Âm cầm hai ly cà phê rời đi, trong lòng như có một đàn Alpaca chạy qua.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, mắng Kỷ Phồn Âm chẳng khác nào mắng Kỷ Hân Hân nên lập tức ổn định tâm trạng.
Bạch Trú nhìn bóng lưng đi xa của Kỷ Phồn Âm, trông duyên dáng và tự tin, khác hẳn một Kỷ Phồn Âm trước giờ bảo sao nghe vậy.
Kỷ Phồn Âm bận làm việc? Chẳng phải sau khi tốt nghiệp, cô vẫn luôn thất nghiệp sao?
***
Kỷ Phồn Âm vứt Bạch Trú ở đó, cũng không sợ một kẻ kiêu căng như cậu ta sẽ tìm hỏi rõ căn nguyên.
Đối với Bạch Trú, cô chỉ là một nhân vật dưới đáy xã hội, cả việc nhớ tên cũng chẳng khác gì ban ơn, vốn không cần phải lo cậu tò mò cô đang làm gì.
Đương nhiên Bạch Trú cũng là rau hẹ có tiềm năng, nhưng sẽ không tùy tiện gieo trồng vào chậu như Tống Thời Ngộ.
Kỷ Phồn Âm đứng chờ ở nơi Tống Thời Ngộ đã hẹn, một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng trước mặt cô, cửa xe ghế phó lái tự động mở ra.
Kỷ Phồn Âm khom người đưa một ly Latte cho Tống Thời Ngộ ngồi ghế lái, cười với anh: “Chúc mừng sinh nhật! Anh ăn sáng chưa? Em có mua cà phê cho anh.”
Tống Thời Ngộ nhìn cô, dường như chưa điều chỉnh được tâm trạng, lẳng lặng nhận ly cà phê đặt giữa chỗ ngồi của hai người.
Kỷ Phồn Âm khép gấu váy ngồi vào, đóng cửa xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Anh mua xe mới sao? Trước kia không thấy anh lái chiếc này.”
Tống Thời Ngộ đạp ga, thờ ơ nói: “Ờ, mới mua hôm qua.”
Kỷ Phồn Âm hiểu ra: Hẹn riêng mà, đương nhiên không thể lái xe trước kia được, bị người ta nhận ra sẽ ảnh hưởng không tốt.
“Phải rồi, em vừa gặp Bạch Trú, dường như em ấy đi chơi với bạn học.” Kỷ Phồn Âm xấu tính nói với Tống Thời Ngộ: “Có chào hỏi với em.”
“Bạch Trú chào hỏi em?” Tống Thời Ngộ thoáng dừng: “… Có phải cậu ta nhận nhầm cô không?”
Kỷ Phồn Âm cầm ly cà phê, mỉm cười: “Cậu ta chào hỏi Kỷ Hân Hân, vẫn ổn mà.”
Tống Thời Ngộ cau mày: “Cô không nói chuyện gì thừa thãi…”
“Sao có thể?” Kỷ Phồn Âm cắt đứt sự lo lắng vô nghĩa của anh: “Đâu phải hôm nay tôi đến gặp cậu ta, sao cậu ta có thể so với anh được?”
Tống Thời Ngộ: “…”