Thế Thân Mức Lương Trăm Nghìn Một Giờ

Chương 11: Lần cuối (1)

Buổi tối sau hôm gặp Tống Thời Ngộ, Kỷ Phồn Âm ở trong nhà đeo kính hoàn thiện hoạch định kiếm tiền của mình.

Hôm nay Tống Thời Ngộ không gọi điện, nhưng Kỷ Phồn Âm cũng không lo lắng con cá này có bơi khỏi cần câu hay không.

Cô đã đánh dấu sinh nhật của Tống Thời Ngộ trên lịch, chỉnh sửa lại những chuyện liên quan đến người này.

Nói đơn giản là tạo một tủ hồ sơ cho khách hàng quan trọng.

[Chưa đến ba ngày nữa là sinh nhật của Tống Thời Ngộ.]

Nói cách khác, muộn nhất sẽ nhận được cuộc gọi vào ngày mốt nhỉ?

Sau khi hoàn thành công việc, Kỷ Phồn Âm nhìn lướt thời gian hiển thị trên điện thoại, đã gần mười giờ.

Cô tháo kính chống ánh sáng xanh xuống, duỗi người, chuẩn bị đắp mặt nạ đi ngủ, máy tính hiện ra một yêu cầu trò chuyện video từ Kỷ Hân Hân.

Chỉ vài giây nữa là Kỷ Phồn Âm gập máy tính lại rồi.

Điều đáng để chú ý là, thật ra Kỷ Hân Hân không hời hợt với Kỷ Phồn Âm như ba mẹ, lại còn duy trì sự thân thiết ổn thỏa.

Khi máy bay chở Kỷ Hân Hân hạ cánh, Kỷ Phồn Âm là một trong những người nhận được cuộc gọi đầu tiên.

Nghĩ đến nói thế nào thì trên bản chất Kỷ Hân Hân cũng là mật mã tiền tài của cô, Kỷ Phồn Âm ngồi xuống ghế nhận cuộc gọi video.

Kết nối ổn định, gương mặt Kỷ Hân Hân nhanh chóng hiện ra, cô đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất rợp nắng, mặc sơ mi xám, màu sắc lạnh nhạt này lại mềm mại hẳn đi khi được diện trên người cô.

“Chị, sắp ngủ rồi sao?” Kỷ Hân Hân chỉnh tai phone màu trắng, mỉm cười chào hỏi.

“Em chậm nửa phút nữa, chị không nhận được cuộc gọi video rồi.” Kỷ Phồn Âm uống ngụm nước: “Thời tiết Paris đẹp đấy.”

“Đúng là vậy.” Kỷ Hân Hân nâng cằm, cong môi vui vẻ: “Đến Paris chưa được mấy ngày, em đã hơi nhớ nắng quê hương rồi.”

“Ba năm còn dài lắm.” Kỷ Phồn Âm biếng nhác nói.

Hoặc có thể thái độ của đối phương quá ôn hòa, Kỷ Hân Hân sửng sốt một lúc mới hỏi: “Tâm trạng chị tốt quá, có chuyện tốt gì hay sao vậy?”

Kỷ Phồn Âm nói mập mờ: “Nghĩ thông suốt một vài việc.”

“Vậy sao…” Kỷ Hân Hân cúi mắt thoáng trầm ngâm: “Chị, em muốn hỏi chị chuyện này, sau khi chị nghe đừng giận em nhé?”

“Chuyện gì?”

“Hôm qua em có gọi điện với Thời Ngộ.” Ánh mắt Kỷ Hân Hân lập lòe, gần như dè dặt nói: “Anh ấy nói em nghe một chuyện liên quan đến chị, thật ra đây cũng là nguyên nhân hôm nay em gọi cho chị… Em muốn nói xin lỗi chị. Lúc trước… em không biết chị thích Thời Ngộ, nếu em biết, em sẽ biểu hiện trước mặt chị…”

Cô khó xử thoáng ngừng, như không nghĩ ra nên dùng từ ngữ gì trong trường hợp này.

“… Tóm lại, em xin lỗi chị.”

“Chị thích anh ấy và việc anh ấy thích em đâu có gì mâu thuẫn?” Kỷ Phồn Âm dựa vào ghế ergonomic, thờ ơ hỏi: “Sao em phải xin lỗi chị?”

Điều tạo nên bi kịch của “Kỷ Phồn Âm”, ngoại trừ bản thân hèn nhát không dám từ chối, mấy gã đàn ông không biết xấu hổ kia mới là đầu sỏ, còn người nhà ngó lơ “Kỷ Phồn Âm” dù không thể xem là vô tội, nhưng vẫn là nấc thang ác độc thứ hai.

Kỷ Phồn Âm lười suy nghĩ nhiều lý do Kỷ Hân Hân bỗng gọi điện thoại xin lỗi.

Yêu hận tình thù trước đó của đám người này cô cũng lười để ý, chỉ cần không trì hoãn chuyện cô kiếm tiền là được.

Kỷ Hân Hân vuốt ngực thở phào, mỉm cười: “Chị không ngại thì tốt quá, sau này em sẽ chú ý giữ khoảng cách với Thời Ngộ. Chị yên tâm, em sẽ không hẹn hò với anh ấy.”

Kỷ Phồn Âm chỉ đáp không bày tỏ ý kiến, thầm nghĩ: Tống Thời Ngộ thảm rồi.

Kỷ Hân ở máy tính đối diện hỏi: “Giờ chị còn thích anh ấy không?”

Cô hỏi không hề lộ ra toan tính gì, cứ như chỉ thuận miệng thôi, ngây thơ và ngọt ngào.

Thế nên Kỷ Phồn Âm cũng trả lời rất tùy tiện: “Yêu thích không phải một sớm một chiều là vứt bỏ được.”

“… Vẫn còn thích anh ấy sao.” Kỷ Hân Hân mỉm cười lặp lại: “Em biết rồi.”

Dường như Kỷ Hân Hân thật sự gọi điện chỉ hỏi chuyện này, sau khi kết thúc đối thoại, cô nhanh chóng chúc ngủ ngon Kỷ Phồn Âm và ngừng cuộc trò chuyện.

Kỷ Phồn Âm hời hợt gập máy tính lại, đặt mắt kính lên trên, ném chuyện này ra sau đầu.