Nhóm nhân viên của Điện tử Rainbow.
"Hôm nay Hạng tổng thay đồ trang sức đấy! Hoa tai ngọc đỏ, vòng choker ngọc trai đen, quá yêu nghiệt!"
"Có thật không? Nghe thôi đã thấy khá đẹp rồi đấy! Nhưng bây giờ họ đều đi ở lối dành riêng cho sếp, chúng ta hèn mọn, không thể chiêm ngưỡng nhan sắc thần thánh đó rồi hu hu!"
"Tôi thực sự ghen tị với các cô chú ở nhà ăn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh ấy."
"!!!"
"Ôi trời ơi!"
"Tôi nghe thấy có mùi đường? Tôi lao ra, cái miệng lớn há ra thật to ngậm được một miếng đường!"
"..."
Các chí gái thư ký theo dõi cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm, ánh mắt đổ dồn vào Hạng Điềm, người vừa đi ra khỏi văn phòng. Hôm nay vị Hoàng đế súng đạn này đổi tạo hình, so với khuyên tai ngọc lục bảo và mặt dây chuyền bằng đá sappphire thì màu đỏ và màu đen còn chói mẳt người nhìn hơn, đồng thời lại rất hài hòa với làn da trắng lãnh lẽo và các đường nét trên khuôn mặt cương nghị của anh. Hơn nữa, anh còn cột tóc lên, không che đi hai món trang sức này lại càng đặp vào mắt người ta không hề có chương ngại nào.
Hơn nữa, tần suất đi lại của anh hôm nay cũng nhiều gấp đôi so với trước đây, cả cái hơi thở đắc ý đầy người kia nữa....
"Không sai, chắc chắn là anh ấy đang khoe mẽ." Một cô thư ký trẻ đưa ra kết luận.
"Chậc chậc chậc, chỉ muốn thông báo cho cả thiên hạ là mình được sủng ái đây mà."
"Tôi thấy hơi ghen tị rồi đấy!"
"Hạng quý nhân suốt ngày không làm việc chính, cả ngày chỉ tính toán để được thánh sủng."
"...."
Bước chân Hạng Điềm phiêu phiêu, anh đi đến nhà vệ sinh nam, đứng trước gương quay trái quay phải, nhìn đôi hoa tai trên tai mình, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thích không buông tay. Chiếc vòng đeo trên cổ cũng vậy, anh ngẩng đầu lên chạm vào nó, ngọc trai đen bóng loáng cọ vào những ngón tay anh. Anh ngắm nhìn trước gương một lúc rồi lại ra ngoài, đi đến văn phòng của Edward.
Edward đã đi theo anh đến đây vài tháng, công việc vẫn tiến hành qua mạng. Bạc Dĩ Nhu đã mở một văn phòng đặc biệt dành riêng cho anh ta.
Hạng Điềm: "Edward."
Sự chú ý của Edward liền chuyền từ bữa sáng trên bàn sang người anh, anh ta đứng lên: "Sếp." Nhìn thấy sự thay đổi của Hạng Điềm, anh ta hơi sửng sốt.
Hạng Điềm: "Anh nhìn đồ trang sức mới của tôi thế nào? Bạc Dĩ Như cứ nhất định muốn đưa cho tôi nên tôi mới phải miễn cưỡng nhận đấy. Anh thấy thế nào? Nhìn có đẹp không?"
Edward: "Tôi không có đủ vốn từ để miêu tả vẻ đẹp của nó." Khoan đã, chỉ một mình anh ta cảm thấy có gì đó không ổn sao? Tại sao Bạc Dĩ Như lại tặng trang sức cho sếp? Không cảm thấy hướng phát triển của hai người càng ngày càng kỳ quái sao?
Hạng Điềm chẳng những không cảm thấy có cái gì không đúng mà còn rất hài lòng: "Thì cũng vậy thôi."
Hạng Điềm chỉ muốn đến khoe khoang thôi, mà cũng đã nhận được câu trả lời mình muốn rồi nên bèn quay người rời đi. Edward nhìn theo bóng lưng của sếp nhà mình, vẻ mặt cạn lời, rồi quay lại nhìn hộp cơm yêu thương trên bàn thở dài một hơi.
Bạc Dĩ Như đang nói chuyện điện thoại, chuyên mục "Ngôi sao thời đại" lại gửi lời mời tới, đây đúng là một vinh dự đáng ghen tị, chưa có một doanh nhân trẻ nào có thể xuất hiện hai lần trong một năm trên chương trình này như cô.
Cúp điện thoại, cô nhìn thấy Hạng Điềm đã trở lại thì hỏi: "Vui thế cơ à?"
Hạng Điềm hơi ngượng ngùng: "Cũng, cũng bình thường."
Nhìn thấy anh như vậy trong lòng Bạc Dĩ Nhu lại dâng lên cảm xúc trìu mến. Cô nhớ tới việc mình giữ anh ở bên cạnh đã mấy tháng rồi, cả ngày không phải ở nhà thì là ở công ty, cô chưa bao giờ đưa anh đi ra ngoài chơi. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như một phụ huynh thiếu trách nhiệm, không quan tâm đứa trẻ ngoan ngoãn ở nhà. Thế là cô hỏi: "Tôi dẫn anh đi chơi, anh có muốn không?"
Hạng Điềm : "Muốn!"
...
Ban đầu Bạc Dĩ Nhu nghĩ gặp Văn Ngạn Lâm ít nhiều cũng sẽ hơi ngượng ngùng, vì dù sao lúc trước dường như bà cũng không tương tác nhiều với người này. Chỉ vì bây giờ bà đang rãnh rỗi, con gái lại muốn bà có thể kết bạn nhiều hơn, mà đối phương lại là người Bạc Dĩ Nhu nghĩ rằng bà có thể kết bạn, cho nên bà mới gặp ông ôn chuyện cũ.
Kết quả là không hề.
Họ hẹn nhau ăn tối, nhưng Văn Ngạn Lâm không rủ bà đi ăn bò bít tết hay các món ăn phương Tây khác mà đưa bà về trường cũ, ăn ở một nhà hàng rất nổi tiếng trong giới sinh viên bọn họ năm đó bên ngoài khuôn viên trường. Ba mẹ lần lượt qua đời, con gái nằm trên giường bệnh suốt năm năm trời, chồng mình phản bội, hàng loạt đả kích liên tiếp khiến những ký ức đẹp đẽ trong qua khứ biến mất không thấy dấu vết đâu, lúc này khi đặt chân lên mảnh đất này, những ký ức kia như những bông hoa nở rộ, khiến bà lập tức cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Văn Ngạn Lâm vẫn luôn quan sát biểu hiện của bà, thấy bà như vậy, đôi bàn tay căng thẳng siết chặt của ông cũng hơi thả lỏng ra.
Sau khi ăn tối, họ đi lang thang quanh trường một lúc, nụ cười của Bạc Lị vẫn không hề tắt, bà nhìn ông rồi nói: "Hình như anh không giống như trong trí nhớ của tôi cho lắm." Bà nhớ rõ là trước đây ông không nói nhiều lắm, nhưng bây giờ ông đã thay đổi rồi, trở nên rất hài hước, nói chuyện với ông khiến người ta rất thư giãn.
Văn Ngạn Lâm nhìn bà: "Thật sao? Vậy em cảm thấy tôi thay đổi như vậy tốt chứ?"
Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt Văn Ngạn Lâm trở nên sâu hơn. Lúc trước ông rất gầy, bây giờ đã có da có thịt, hai má đầy đặn, tóc đã tạo kiểu mới, mặt vest đi giày da, khuôn mặt tuấn tú, vẫn mang phong cách của năm đó.
Bạc Lị đang mặc một bộ sườn xám, dáng người bà rất tốt, khí chất duyên dáng, bà đang ngẩng đầu nhìn lại ông.
Cảnh tượng này rơi vào mắt những người ở trong thư viện cách bọn họ không xa.
Bốn bức tường của thư viện đều được thiết kế bằng kích trong suốt từ trần đến sàn nhà. Tần Dịch Thanh đứng trên lầu hai nhìn hai người họ, sắc mặt trở nên khó coi.
Cô gái trẻ trung xinh đẹp đeo balo chạy đến chỗ ông ta, cười ngọt ngào bẽn lẽn: "Em xong rồi..."
Nhưng người đàn ông bất ngờ quay người bỏ cô ta lại sau lưng.
Bạc Lị và Văn Ngạn Lâm đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên gặp được Tần Dịch Thanh, sắc mặt bà trở nên khó chịu hơn.