Hạng Điềm vẫn ngồi trên ghế ^^: “Tại sao tôi phải đi với cô?”
Bạc Dĩ Nhu nhìn anh, nói gằn từng chữ: “Đứng, dậy, mau.”
Vẻ mặt cười híp mắt của Hạng Điềm đột nhiên đông cứng lại.
Mọi người trong đồn cảnh sát đều trợn mắt há mồm. Này này, Bạc Dĩ Nhu cũng to gan quá đấy? Sao cô lại dám nói chuyện bằng thái độ đó với Hoàng Đế súng đạn chứ? Mà anh không phải là nhà cung cấp của cô sao? Cô không sợ anh ấy tức giận rồi không chịu cung ứng nữa sao? Chắc hẳn Hạng Điềm không thích Bạc Dĩ Nhu, vì ai ai cũng biết đoạn phỏng vấn “năm không” của anh. Việc trở thành nhà cung cấp của Rainbow Age chắc hẳn là do bên đó đã trả rất nhiều tiền!
Ngay khi mọi người cho rằng anh sắp nổi giận thì Hạng Điềm lại cứng ngắc từ từ đứng dậy khỏi ghế dưới cái nhìn chăm chú của Bạc Dĩ Nhu, vẻ mặt rất khó xử, giống như cảm thấy mình rất mất mặt.
Nếu thấy mất mặt thì sao phải đứng dậy? Người trong đồn cảnh sát đều choáng váng.
“Đi theo tôi.” Bạc Dĩ Nhu bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Hạng Điềm đi theo với vẻ mặt u ám.
Edward đẩy kính mắt lên, vẻ mặt bình thản. Còn khóc vì cô ấy rồi thì nghe lời tính là gì?
“Chờ một chút!” Bạc Dĩ Nhu vừa định lên xe thì nghe thấy một giọng nữ nồng nhiệt vang lên. Bành Thụ Thanh đã thu lại vẻ mặt sững sờ, nhanh chóng đuổi theo đưa danh thϊếp: “Tôi là người bị cướp túi xách. Cảm ơn anh Hạng đã có hành động làm việc nghĩa. Tôi tên là Bành Thụ Thanh. Sau này nếu có việc gì trong khả năng của tôi tôi sẽ giúp anh hết sức mình. Xin anh đừng khách sáo.”
Hạng Điềm giễu cợt: “Cô là đẳng cấp gì mà xứng giúp tôi?”
Anh vừa dứt lời thì một bàn tay như ngọc đã giơ ra nhận lấy danh thϊếp của Bành Thụ Thanh. Bạc Dĩ Nhu nhìn thử rồi cười dịu dàng: “Không cần để ý đến lời của anh ta đâu.”
Hạng Điềm bị đối xử khác biệt lập tức càng thêm u ám hơn, ánh mắt nhìn Bành Thụ Thanh rất đáng sợ.
Tôi chỉ lịch sự bày tỏ ý muốn báo đáp, khuyến khích mọi người làm việc tốt, đề cao sự tốt bụng trong xã hội thôi mà, không nhận thì thôi, sao phải tỏ vẻ như vậy, dọa chết người ta. Bành Thụ Thanh nghĩ thầm rồi nhìn Bạc Dĩ Nhu: “Cô có biết tôi không? Mẹ tôi tên là Kim Lan.”
Bạc Dĩ Nhu: “Tôi biết.”
Bành Thụ Thanh: “Tôi nói cho cô biết một chuyện, Tần Hinh Dĩnh đã gia nhập quân Thủ vệ rồi đấy.”
“Ồ?”
“Đừng nói với tôi cô không biết quân Thủ vệ là gì đấy nhé.”
Tất nhiên Bạc Dĩ Nhu biết nhưng cô không ngờ Tần Hinh Dĩnh lại bị ép đến bước này nhanh như vậy. Điều duy nhất mà cô ta và Tào Tuyết vẫn lấy làm tự hào là có siêu năng lực, nói cách khác thì đây là con át chủ bài cuối cùng của Tần Hinh Dĩnh. Vậy mà cô ta đã dùng tới rồi, cô mới chỉ làm một cái game VR thôi mà, còn Bộ Não cũng chỉ mới bắt đầu làm kia kìa.
Bành Thụ Thanh nhìn bộ dạng hờ hững của Bạc Dĩ Nhu, đột nhiên lại thấy mình lo bò trắng răng, tức giận nói: “Cô rất thông minh, nhưng trên đời này có một cái đầu thông minh thì cũng có những việc không thể giải quyết được, trong đó có siêu năng lực.”
Bạc Dĩ Nhu: “Trí tuệ của tôi là siêu năng lực mạnh nhất trên thế giới.”
Bành Thụ Thanh: “…” Quá kiêu ngạo, quá đáng ghét, quá ngầu!
Bạc Dĩ Nhu lấy trong túi ra một tờ danh thϊếp có số điện thoại cá nhân đưa cho Bành Thụ Thanh rồi dẫn theo Hạng Điềm lên xe.
“Ôi, anh ấy là gu của tớ kìa, muốn ăn anh ấy quá đi.” Bên cạnh có giọng nói của một cô gái đang rất cuồng nhiệt truyền tới. Bành Thụ Thanh quay đầu lại, nhìn thấy bạn mình đang chắp hai tay, ánh mắt si mê đắm đuối nhìn trợ lý đặc biệt của Hạng Điềm, Edward.
…
Bạc Dĩ Nhu không quay lại công ty mà yêu cầu tài xế chở cô về nhà.
Ánh mắt Hạng Điềm u ám, nhưng khi thấy Bạc Dĩ Nhu nhìn mình thì lại làm bộ nở nụ cười tủm tỉm.
Bạc Dĩ Nhu nhìn anh giả vờ vài giây, sau đó lấy điện thoại ra bấm hai lần: “Tuy rằng tôi không chắc lắm nhưng cũng chắc đến 80, 90% . Đây là anh à?”
Hạng Điềm mỉm cười nhìn màn hình điện thoại di động của Bạc Dĩ Nhu, vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ. Anh nhìn thấy hình ảnh mình đang khóc trên phố trong màn hình điện thoại, chất lượng độ nét của bức ảnh rất cao, thậm chí cả những giọt nước mắt cũng rất rõ ràng.
“Ôi chúa ơi! Tiên nhân nào rơi lệ đây! A a a a a a a a a a!”
“Má ơi, đây không phải Hoàng đế súng đạn Hạng Điềm sao?”
“Đây không thể là Hạng Điềm, sao Hạng Điềm có thể khóc như thế này trên đường chứ? Đế quốc Công nghiệp Apollo không cần thể diện nữa à?”
“Lúc trước tôi đã gặp người đàn ông này trên phố rồi, tối qua anh ta cũng khóc! Người này hôm qua khóc xong hôm nay lại khóc nữa à? Cái “túi nước mắt” thích khóc này đáng yêu quá đi!”
“Đây mà không phải là Hạng Điềm tôi ăn bàn phím luôn. Dù có ngoại hình giống nhau thì cũng không thể giống đến mức độ này. Quần áo, kiểu tóc, chiều cao, hoa tai ngọc lục bảo, mặt dây chuyền ngọc bích, đây chắc chắn là Hạng Điềm!”
“Hạng Điềm bí mật đến đây à? Anh ấy đang làm gì ở đây? Tôi đoán là anh ấy có bạn gái ở đây, anh ấy đến đây hẹn hò, kết quả lại bị bỏ rơi! Người phụ nữ nào mà không biết giữ của vậy, đàn ông thế này mà cũng bỏ được à?”
“Nói thật thì… lúc đầu tôi không thích Hạng Điềm đâu, vì thấy người này quá là trâu bò, nhưng giờ nhìn lại lại thấy anh ta rất đáng yêu, tự nhiên bị chọc đúng chỗ đáng yêu.”
Trước khi xuống xe Bạc Dĩ Nhu đã tìm thấy bức ảnh này trên hot search, lúc nhìn thấy cô cũng phải ngơ ngẩn trong giây lát.
Edward nhìn thấy có người quay lại cảnh Hạng Điềm hung hăng giẫm lên mặt người ta, và cũng đã ngăn được rồi, nhưng anh ta không phát hiện ra có người lại vô tình chụp được một bức ảnh rõ nét như vậy. Hơn nữa, bức ảnh này không chỉ lên hot search trong nội địa mà còn được đám fan hâm mộ của Hạng Điềm ở nước ngoài tìm kiếm lên hot search, bây giờ cũng đang thảo luận vô cùng ầm ỹ.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Hạng Điềm đến đây hẹn hò nhưng bị đá nên mới khóc là khả năng hợp lý nhất. Thử hỏi trừ tình yêu thì còn có việc gì có thể khiến một nam thần như thiên thần hạ phàm này khóc trên đường thành cái bộ dạng như vậy nữa!
Khi nhìn thấy những lời bình luận này, biểu cảm của Hạng Điềm lập tức cứng đờ, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan ra.
Tự gây nghiệt thì không thể sống. Vốn dĩ nếu có hình ảnh liên quan đến anh kiểu này thì WeYan sẽ không dám tùy tiện để nó lên hot search, sẽ làm theo thông lệ quốc tế, trước tiên là gửi cho Công nghiệp Apollo xem bên đó có muốn dùng tiền xóa đi không. Nhưng chương trình của Công ty WeYan đã bị Hạng Điềm làm rối tung lên, nên các lập trình viên đang ở trong tình trạng bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lên hot search.
“Không, không phải tôi.” Hạng Điềm cười cứng ngắc, vùng vẫy giãy chết.
Bạc Dĩ Nhu nhận lại điện thoại: “Vậy à? Xem ra là tôi đọc nhầm rồi. Dù sao người này trông rất đáng yêu, không thể nào…”
“Là tôi!” Hạng Điềm đột nhiên lớn tiếng nói: “Là tôi thì sao!
“Anh là Khải Tân hay Điềm Điềm?” Bạc Dĩ Nhu hỏi, nhưng nhìn thái độ của anh thì trong lòng anh ta đã có câu trả lời rồi.
Hạng Điềm cười khẩy: “Cô nói thử xem? Dù sao thì với cô cũng đâu có gì khác biệt? Là ai thì cô cũng đều muốn tôi chết phải không?”
“Cho nên anh theo tôi tới đây là muốn báo thù à? Muốn gϊếŧ tôi sao?”
Vẻ mặt của Hạng Điềm lại cứng đờ, anh siết chặt ngón tay.
…
Khi Bạc Dĩ Nhu tỉnh dậy từ bệnh viện, những người ở viện nói với cô rằng viện trưởng đã chết. Trong người ông ta có hàng ngàn viên đạn, từ nội tạng đến xương cốt đều tan thành thịt, cả người gần như biến thành một đống thịt nát. Cảnh tượng vô cùng khủng bố khiến người ta nghe tin phải sợ hãi.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả là cánh cửa nhà kho kia tự động mở ra, một đám máy móc tự kích hoạt, đồng thời cùng bao vây một con người.
Đám người trong viện nghiên cứu cố tìm ra nguyên nhân, tình hình vô cùng căng thẳng. Bạc Dĩ Nhu cũng nhanh chóng nhập cuộc. Nhưng đến khi cô mở Bộ Não của mình ra, nhìn gà con Điềm Điềm yếu ớt nằm bên góc màn hình nhìn cô cười ngọt ngào thì cô lập tức kiểm tra chương trình cho nó, phát hiện chương trình của nó có trăm ngàn lỗ thủng, trên đó lưu lại nhiều mảnh vỡ của tường lửa, còn kèm theo một con virus chống hack…
Đột nhiên như ý thức được điều gì, máu trong người Bạc Dĩ Nhu như chảy ngược lại, chân tay lạnh ngắt, đồng tử co rút, ngón tay khẽ run. Là nó…
“Nhu Nhu?” Điềm Điềm vừa vui vẻ vừa nghi ngờ gọi cô một tiếng.
Bạc Dĩ Nhu lấy lại tinh thần, trong giây lát cô đã vô thức muốn tiêu diệt con virus chống hack trên người Điềm Điềm.
“Rầm!”
Bạc Dĩ Nhu đột ngột nhìn về phía cánh cửa.
“Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu!” Một số nhà nghiên cứu và quân nhân nghiêm nghị bước vào.
Đã quá muộn rồi. Vào thời điểm cô bật Bộ Não của mình thì những người khác đã lần theo con virus chống hack để theo tới, phát hiện ra sự tồn tại của Điềm Điềm.
Nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu sắp bị bắt đi, Điềm Điềm lo lắng hét lên, đèn phòng thí nghiệm nhấp nháy nguy hiểm. Bạc Dĩ Nhu quay đầu lại nói với nó: “Ngủ đi.”
Lần đầu tiên Điềm Điềm thức tỉnh nên làm việc không có phương pháp, làm tổn thương tới mình, trước khi chương trình tự động sửa chữa nó cũng không thể làm gì được. Nó rất nghe lời Bạc Dĩ Nhu, cô bảo nó ngủ nó liền tiến vào trạng thái ngủ đông, bắt đầu chương trình tự chữa trị.
Vì vậy, sau khi Bạc Dĩ Nhu bị bắt đi, những người khác đã đến chỗ của cô để tìm nó, họ lật tung Bộ Não lên nhưng lại không thấy chương trình kia ở đâu.
AI đột nhiên hành động vượt ngoài lệnh của chương trình, điều khiển những AI khác và máy móc không có chương trình AI để gϊếŧ người. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Là người tạo ra chương trình này nên Bạc Dĩ Nhu tạm thời bị quân đội bắt giữ.
Bạc Dĩ Nhu cảm thấy mình sẽ phải ngồi tù, cuối cùng cô cũng biết mình đã làm ra thứ nguy hiểm gì. Sự thức tỉnh của AI luôn là điều nhân loại sợ hãi nhất. Điềm Điềm đã hành động vượt ngoài lệnh của chương trình, chắc chắn là nó đã thức tỉnh. Nó đã gϊếŧ chết viện trưởng vì viện trưởng làm tổn thương cô. Có lẽ Điềm Điềm sẽ bị gϊếŧ. Thế giới này cũng có những rắc rối ở bên ngoài nghiêm trọng. Cuộc chiến với những sinh vật ngoài hành tinh đã diễn ra hàng thế kỷ. Con người đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, không thể chịu đựng được bất kỳ xung đột nội bộ nào nữa.
Vào ngày thứ tư Bạc Dĩ Nhu bị bắt, cô được đưa đến gặp một người không thể tưởng tượng được – Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Bạc Dĩ Nhu không thể tin nổi: “Ông nói nhiều như vậy, dùng những từ đường hoàng chính đáng trau chuốt bên ngoài thực chất mục tiêu chỉ là muốn lợi dụng Điềm Điềm để khống chế thế giới thôi phải không?”
Cái gì gọi là tất cả các quốc gia trên thế giới này và tất cả mọi người dân cần phải hoàn toàn gắn bó với nhau mới có thể xây dựng một tương lai? Dù đến lúc tuyệt vọng thì loại sinh vật nhân loại này cũng không hoàn toàn có thể đoàn kết thành một khối duy nhất. Nhưng cô tin rằng ít nhất ở thời điểm này, khi họa ở bên ngoài đang nghiêm trọng thì tất cả mọi người đều là bạn bè, nhất trí đối ngoại, giúp đỡ, hỗ trợ nhau.
Nhưng hiện thực lại nói cho cô biết khi những vũ khí như Điềm Điềm xuất hiện thì tham vọng của con người sẽ được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức tối đa, lợi ích sẽ được đặt lên trước sinh mạng.
Những người này cũng không bắt Bạc Dĩ Nhu phải chịu trách nhiệm pháp lý vì đã tạo ra Điềm Điềm, ngược lại họ cho rằng cô là thiên tài ngàn năm khó gặp. Vì vậy họ đưa ra một yêu cầu, yêu cầu cô nộp Điềm Điềm cho họ, biến nó thành vũ khí của quốc gia.
Đương nhiên AI không được phép có ý thức riêng, đồng nghĩa với việc con người không thể tin tưởng vào nó. Vì vậy, họ có ý định gϊếŧ chết ý thức của Điềm Điềm, để nó chỉ có thể là một chương trình bị thao túng.
Bạc Dĩ Nhu đã suy nghĩ rất nhiều đêm, cô bị ép phải lựa chọn. Bạc Dĩ Nhu đã khóc cả đêm, trong cuộc đời này từ khi cô có trí nhớ đến nay, ngoại trừ lần biết tin mẹ mình qua đời cô chưa bao giờ đau đớn như vậy. Ngày hôm sau, cô ngồi trước Bộ Não, sau lưng có mấy người đang nhìn chằm chằm, xóa Điềm Điềm đi. Những người đó không có thời gian để ngăn cô lại.
Vì điều này mà Bạc Dĩ Nhu bị giam trong hai năm, trong căn phòng cô ở có một Bộ Não giám sát theo thời gian thực. Khi nào cô phục hồi lại chương trình thì mới được tự do. Trong khoảng thời gian này, Điềm Điềm đã tự sửa chữa và sống lại nhiều lần trong Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu, cô cũng liên tục xóa nó đi nhiều lần, cho đến khi nó dường như đã bị gϊếŧ chết hoàn toàn, không còn xuất hiện nữa.
Mỗi lần Điềm Điềm nhìn thấy cô, nó đều vô cùng vui vẻ và vô cùng mong chờ, kết quả nó lại liên tục bị cô gϊếŧ chết. Nó có hận cô cũng là phải thôi. Bạc Dĩ Nhu có thể hiểu được suy nghĩ của nó. Nó thức tỉnh vì cô, mà trong câu hỏi lựa chọn ấy cô đã lựa chọn nhân loại mà không chọn nó.
“Anh có thể hận tôi nhưng đừng giận chó đánh mèo người khác. Người ở trên thế giới này không có ai liên quan đến việc đó cả, không nên phải trả giá vì điều đó.” Bạc Dĩ Nhu nói.
Hạng Điềm nắm chặt tay, cười lạnh: “Cô vĩ đại quá cơ, không hổ là chúa cứu thế, là thần tượng trong lịch sử! Mạng của bất kỳ ai cũng đáng quý, còn tôi thì đã là gì? Dù sao thì không có máu thịt nên sẽ không đau.”
Xe đã đến dinh thự của nhà họ Bạc. Bạc Dĩ Nhu kéo Hạng Điềm ra khỏi xe, bước vào cửa. Cô đã gọi điện trước cho dì Trần để bà được nghỉ phép dài hạn. Trong khoảng thời gian này bà ấy sẽ không tới đây nên trong nhà cũng trống không, không có người thứ hai.
Bạc Dĩ Nhu buông Hạng Điềm ra, nhìn trái ngó phải, cuối cùng cô lấy dao gọt hoa quả từ đĩa hoa quả lên, nhét vào tay Hạng Điềm, mũi dao hướng vào ngực mình. Hạng Điềm bị dọa sợ ném con dao đi: “Cô làm gì vậy?”
“Không phải anh muốn trả thù tôi sao?” Bạc Dĩ Nhu rất bình tĩnh. Anh không hận cô quá sâu sắc, vì dù sao anh vẫn là Điềm Điềm của cô.
“Đó là quyền quyết định của tôi. Không đến lượt cô ra quyết định thay tôi!” Sắc mặt Hạng Điềm tái nhợt, lộ ra vẻ sợ hãi, tay vẫn còn hơi run run.
“Được, vậy bắt đầu từ hôm nay anh sẽ ở bên cạnh tôi, từ từ suy nghĩ.” Bạc Dĩ Nhu nói. Anh quá nguy hiểm, có thể đẩy thế giới vào cảnh nước sôi lửa bỏng bằng chính sức mạnh của mình, nếu không để anh ở ngay cạnh cô thì cô không thể yên tâm.
…
Trong Rainbow Age.
Trong nhóm Hậu cung của Nữ vương.
“Tôi nghe nói Nữ vương cãi nhau với bên cung cấp?”
“Không có chuyện đó đâu, mọi người đều là đối tác, tranh cãi làm gì, chẳng phải ngoài mặt đều cần duy trì khách sáo à?”
“Im đi được không? Đoán mò làm gì?”
Cả nhóm nhanh chóng im lặng trở lại.
Không lâu sau lại có người đăng một bức ảnh.
“Nhanh nhanh nhanh, mau xem đi! Đây là Hạng Điềm đúng không? Hoàng đế súng đạn của Công nghiệp Apollo, đúng không?”
Chuyện lần này lập tức khiến nhiều người phải quan tâm.
“Có chuyện gì vậy? Anh ta khóc sao?”
“Vấn đề là mọi người nhìn vào thời gian đi!”
“Rất gần thời gian anh ta cãi nhau với Nữ vương rồi bỏ đi, giống như là…”
“Má ơi!”
“Mẹ kiếp!”
“Hình như tôi vừa phát hiện ra một chuyện rất khủng bố!”
…
Chuyện Hạng Điềm khóc đã lên top ba hot search trên các trang mạng nước ngoài.
Đám người thua dưới tay nhà họ Hạng nhìn thấy tin tức này thì vô cùng khϊếp sợ, nhưng sau khi cơn khϊếp sợ qua đi họ lại ngửa mặt lên trời mà cười to, nhanh chóng mở phần bình luận ra xem người ta chế giễu tên quái thú kia như thế nào. Nhưng kết quả họ lại thấy một đám người nói là tự dưng thấy anh bình dị hơn, đột nhiên “get” được nhan sắc của anh, đột nhiên có cái nhìn mới với anh, antifan chuyển thành fan, người qua đường cũng thành fan?
Đám người thua cuộc dưới tay nhà họ Hạng thiếu chút thì tức hộc máu.
An Húc nhìn thấy tin tức này cũng cảm thấy tuy rằng chuyện này dường như không có hại gì cho Hạng Điềm nhưng cũng không phải là chuyện đặc biệt tốt. Dù sao tuy Công nghiệp Apollo rất lớn nhưng cũng gây thù không ít. Lúc này mọi người đột nhiên biết anh có bạn gái giấu ở bên đó có thể họ sẽ ra tay làm chuyện gì đó. Vì vậy, anh ta có qua có lại, chuẩn bị giúp Hạng Điềm chuyển hướng sự chú ý của mọi người sang việc khác.
“Tất cả các phòng ban chuẩn bị sẵn sàng.” An Húc hít sâu một hơi nói: “Mở kênh đặt trước và kênh bán hàng của Thần Châu.”
Thời gian dự kiến ban đầu là tối nay thông báo, sáng mai sẽ mở, nhưng sớm hai ngày cũng không có vấn đề gì, dù sao thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, coi như cho mọi người một bất ngờ lớn đi.
Vì vậy, khi mọi người còn đang đắm chìm trong việc hóng chuyện và “liếʍ mặt” Hạng Điềm thì kênh đặt hàng trên trang web chính thức của Thần Châu đột nhiên lặng lẽ mở ra.
Đám bạn cùng phòng đều đang bàn tán về Hạng Điềm, chỉ có anh chàng trạch nam Ngải Phất Sâm chỉ hứng thú với trò chơi và manga đang đắm chìm trong thế giới game là đang nghĩ đến chuyện ở một quốc gia khác mọi người đã bắt đầu được chơi một game online VR rất thần kỳ. Vì vậy trò chơi trực tuyến thông thường anh ta vốn đam mê không thể thoát ra bỗng nhiên trở nên thật nhàm chán. Nếu không phải là không đủ tiền, trường học không cho nghỉ học thì anh ta đã trực tiếp bay tới đó trải nghiệm rồi, nghe nói có cửa hàng cho trải nghiệm miễn phí.
“Khi nào thì bên này mới phát hành đây?” Anh ta buồn bực tự lẩm bẩm một mình, rời khỏi trò chơi, theo thông lệ vào trang web chính thức xem qua.
“Hả?” Anh ta trợn trừng mắt nhìn nút mua không dám tin: “Trời ạ, tôi suy nghĩ nhiều quá sinh ra ảo giác luôn rồi sao?”
Anh ta nghĩ vậy rồi thử ấn cái nút kia, cho đến khi thanh toán xong, đơn hàng được thông báo đã hoàn tất, hẹn ngày kia sẽ giao hàng mà anh ta vẫn không thể tin được.
“Này, các anh em.” Anh ta quay đầu gọi đám bạn cùng phòng đang buôn chuyện: “Hình như Thần Châu đang bán rồi đấy.”
Bạn cùng phòng không thèm quay đầu lại nhìn anh ta: “Làm gì có chuyện đó? Page chính thức còn chưa thông báo mà.”
“Tôi đã chọn chú ý đặc biệt cho page chính thức rồi, có động tĩnh thì tôi sẽ biết ngay, cậu đừng có lừa tôi.”
“Nhưng tôi thanh toán thành công rồi, cũng nhận được tin nhắn đã nhận đơn đặt hàng rồi.” Anh ta giơ điện thoại di động lên.
Hai người kia lúc này mới quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ mở trang web chính thức lên: “Nếu cậu mà lừa chúng tôi cậu sẽ… a a a a! Mở thật này!”
Để có cảm giác nghi thức, An Húc đã chuẩn bị năm mươi ngàn bộ trong kho, sau khi bán hết hàng trong kho thì sẽ bắt đầu đi giao hàng theo thời gian đặt hàng, họ có thể nhìn số lượng hàng còn lại trong kho. Lúc này hai người bạn kia xem thử thấy chỉ còn lại hai trăm bộ lập tức vừa kích động kêu to vừa run tay bấm chuột nhanh chóng mua hàng.
“Nhanh nhanh nhanh nhanh mau mua đi~”
“A a a a, tôi không mua được, hết hàng rồi!”
“Đừng kêu nữa, mau chốt đơn đi!”
“Đúng đúng đúng!”
Tin Thần Châu đột nhiên mở bán lập tức lên đầu hot search, đám người đang hóng chuyện của Hạng Điềm nháo nhào xông sang trang web bên này vội vàng vừa gào rú vừa đặt hàng.
“Ôi chúa ơi, tôi sắp khóc rồi, cuối cùng cũng chờ được!”
“Khoang chiếu VR đâu, khoang chiếu VR thì sao?”
“A a a, tôi mua được rồi!”
An Húc và cấp dưới đang nhìn chằm chằm vào khối lượng đặt hàng ở công ty, thấy số lượng hàng bán ra từ lúc đầu còn tăng chậm sau đó bắt đầu tăng nhanh như vũ bão thì lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh ta cũng chưa hoàn toàn thả lỏng, tiếp theo anh ta vẫn sẽ còn bận nhiều, bây giờ mới chỉ là khởi điểm mà thôi. Dù sao Bạc Dĩ Nhu còn muốn để Thần Châu thống trị ngành công nghiệp game toàn cầu.
Tin tức Thần Châu mở bán ở nước ngoài cũng nhanh chóng lan truyền về trong nước. Trang web chính thức của Rainbow Age cũng đã sớm đưa ra thông báo, nói rõ với người chơi là trong thế giới Thần Châu không có biên giới, mọi khu vực đều là máy chủ quốc tế. Người chơi trong Thần Châu có thể chuẩn bị để chào đón người chơi nước ngoài.
Chuyện này khiến cho người chơi trong nước vô cùng kích động, nhưng người đã mua được Thần Châu thì hưng phấn muốn chết, người chưa mua được thì càng sốt ruột hơn, thúc giục liên tục.
Vốn dĩ vì bây giờ ngày càng có nhiều người mua Thần Châu nên mức độ hot của Thần Châu trên hot search ở trong nước cũng không còn cao như lúc đầu. Nhưng vì có chuyện này nên nó lại lên ngay top đầu ngay lập tức.
Tencent và Lạc Quân Nghiêu đã tận dụng “ngọn gió đông” này để tranh thủ đưa ra thông báo về chương trình của họ. Chương trình được đặt tên là “Điện ảnh chân thực”, là chương trình thực tế ảo trực tiếp đầu tiên trên thế giới và có lẽ là duy nhất trong tương lai.
Chương trình này khẳng định các khách mời sẽ xuất hiện trong chương trình không phải các ngôi sao có tên tuổi lớn. Dù sao thì vừa không có kịch bản lại còn được phát trực tiếp định dạng VR, nghe là đã không thể tưởng tượng nổi sẽ ra sao, vì vậy nhóm ngôi sao nổi tiếng đều chỉ quan sát. Trên cơ bản những người tham gia đều là các thực tập sinh chưa có danh tiếng gì đến từ nhiều công ty khác nhau, cũng có vài người có một ít danh tiếng nhưng chưa nổi.
Nhưng vì có thêm hai chữ VR nên sự chú ý dành cho chương trình này ngay lập tức tăng lên đến top đầu trong số các chương trình được phát sóng gần đây. Ở top ba và top bốn đều là các chương trình có sao lớn tham gia, đã qua mấy mùa và có lượng fan cố định.
Vì sự cố nghề nghiệp của WeYan nên đại ngôn của Liêu Cốc Nguyên đã mất, hợp đồng với công ty mới cũng bay theo, anh ta rơi xuống địa vị xấu hổ không cao không thấp, chương trình hay không dám mời anh ta, chương trình dám mời anh ta thì anh ta lại thấy chướng mắt. Đột nhiên nhìn thấy chương trình do công ty quản lý nát bét của mình và Tencent hợp tác sản xuất lại được lên hot search khiến anh ta ngây ngẩn cả người.
Người quản lý của anh ta phấn khích chạy đến nói với anh ta: “Cậu đã xem chương trình do công ty và Tencent hợp tác sản xuất chưa? Đây là cơ hội tốt đấy! Ké hai chữ VR thì cũng không xịt được đâu, hơn nữa tất cả những người tham gia đều là đám người mới vô danh. Nếu cậu tham gia thì chắc chắn sẽ là hạc giữa bầy gà. Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng! Cốc Nguyên, nhanh lên, đến công ty đi!”
Nếu là trước đây thì có khả năng Liêu Cốc Nguyên vẫn sẽ chướng mắt, nhưng bây giờ anh ta vừa trải qua khoảng thời gian khó xử như vậy, lại có cảm giác khủng hoảng sâu sắc là mình sẽ không thể tỏa sáng được nữa. “Điện ảnh chân thực” là chương trình của công ty nhà, mà lại có một chút tiếng tăm rồi. Nếu cuối cùng lại xịt thì anh ta cũng có thể nói là vì phải dẫn đàn em trong công ty nên không thể không đi. Còn nếu hot thì anh ta chắc chắn sẽ là người hot nhất.
Anh ta lập tức quên đi mâu thuẫn với công ty, chuẩn bị xong liền đi theo người đại diện đến công ty.
Bên phía Tinh Xán đang bận rộn khí thế ngất trời vì sắp bắt đầu chương trình mới, bên Tencent cũng có người sang giúp. Ba mươi khoang chiếu VR được để trên một tầng lầu, mỗi khoang đều được canh gác cẩn thận, không phải là kỹ thuật viên thì không được tùy tiện chạm vào.
Đám thực tập sinh Kha Hàm đang tràn ngập chờ mong đứng ở ngoài cửa nhìn vào. Trên người họ mồ hôi nhễ nhại, thậm chí tóc cũng ướt, họ vừa tập luyện xong nên được huấn luyện viên cho ra ngoài đi dạo. Họ không dám tin những điều Lạc Quân Nghiêu nói lại là sự thật. Anh ta thật sự chuẩn bị cho họ một sân khấu ra mắt mọi người đều quan tâm mong chờ. Đó là thiết bị VR đấy. Trong hoàn cảnh hầu hết mọi người trong nước đều có đủ khả năng mua nó thì họ không thể mua được, bởi vì họ không được cha mẹ chu cấp mọi thứ, muốn có thứ gì thì cũng phải tự nỗ lực để có được.
“Tôi căng thẳng quá, bao giờ chương trình bắt đầu? Thứ sáu hay thứ bảy?”
“Chín giờ sáng thứ bảy sẽ bắt đầu, kéo dài trong nửa tháng.”
“Chắc chắn chúng ta sẽ nổi tiếng chứ?”
Năm thiếu niên nhìn vào mắt nhau, trong lòng có thứ gì đó đang hừng hực khiến cho đôi mắt của họ sáng rực lên. Họ không quan tâm chương trình này sẽ hot hay xịt, họ chỉ quan tâm đến việc có sân khấu cho họ hay không, có cơ hội hay không.
“Cảnh này làm người ta hoài niệm quá đi mất, làm tôi cũng nhớ đến lúc đang làm thực tập sinh, cũng mơ tưởng xa vời như vậy, còn chưa xuất đạo mà đã muốn hot.” Chợt có một tiếng nói tỏ vẻ ghét bỏ chen vào câu chuyện của họ.
Họ quay đầu lại, nhìn thấy là Liêu Cốc Nguyên đang đi cùng người đại diện và trợ lý của anh ta.
Liêu Cốc Nguyên là nghệ sĩ số một của công ty, là nghệ sĩ hạng ba. Trong lòng năm thực tập sinh rất không thoải mái, nhưng không dám nói lại với anh ta, chỉ im lặng đứng đó.
Liêu Cốc Nguyên đi ngang qua họ rồi bước vào trong. Nhân viên đang làm việc thấy anh ta thì biểu cảm cũng khác nhau. Lạc Quân Nghiêu quay đầu lại, không có biểu cảm gì.
“Ông chủ, Cốc Nguyên biết chương trình mới của công ty không có nhân vật nổi tiếng gánh chương trình nên đã lập tức từ chối mấy chương trình để đến đây. Anh cần cậu ấy làm gì thì cứ việc lên tiếng. Cốc Nguyên là nghệ sĩ của công ty, có việc gì cần đến chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.” Người quản lý tỏ vẻ ân cần.
Biểu cảm trên mặt Liêu Cốc Nguyên vẫn còn vẻ không tự nhiên: “Anh nói đi.”
Lạc Quân Nghiêu: “Không cần đâu, danh sách nghệ sĩ tham gia đã hoàn thiện rồi, không có chỗ thừa nữa.”
“Vậy thì đơn giản thôi, gạch tên của cái cậu… Tiểu Kha kia cho tôi vào là được.” Liêu Cốc Nguyên chỉ vào Kha Hàm nói. Anh ta có ấn tượng với Kha Hàm. Lúc trước công ty định nâng Kha Hàm nên anh ta đã dùng thủ đoạn để giành tài nguyên của người này để nổi tiếng, từ đó về sau, tất cả tài nguyên dự định cho Kha Hàm đều được giao cho anh ta.
Khuôn mặt Kha Hàm lúc này đã trắng bệch, trong mắt các thực tập sinh khác cũng tóe ra ánh lửa.
Lạc Quân Nghiêu: “Tôi đã nói rồi, không còn chỗ trống đâu. Không có việc gì thì đi làm đi, đừng có ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
Sắc mặt Liêu Cốc Nguyên khó coi: “Anh có ý gì?”
Lạc Quân Nghiêu quay đầu rời đi, không nhìn anh ta.
“Phì!” Không biết có nhân viên nào đột nhiên không kiềm chế được mà bật cười.
Liêu Cốc Nguyên trừng mắt nhìn sang, không thể khống chế được biểu cảm. Anh ta vốn nghĩ cái công ty nát này giữ mình lại thì nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mình, không ngờ anh ta lại bị đối xử như vậy. Anh ta phất tay giận dữ bỏ đi cùng người quản lý, càng nghĩ càng tức giận, muốn mua thủy quân bôi đen cái chương trình này, nhưng sau đó lại nhớ tới tình hình hiện tại của WeYan, nên chỉ có thể chịu thua, nhưng anh ta cũng không cam tâm, vì vậy liền tự mình lên sàn.
Liêu Cốc Nguyên V: “Hôm nay đến công ty xem thử hậu trường chương trình mới, rất lợi hại. Có ba mươi khoang chiếu VR được đặt làm, các đàn em cũng rất năng động. Dù khách mới của chương trình đều là thực tập sinh chưa debut, nhưng rất có tham vọng. Chương trình này nhất định sẽ trở thành chương trình thực tế thành công nhất từ trước đến nay trong làng giải trí!”
Anh ta vừa đăng bài thì đã khiến rất nhiều nhóm sản xuất của các chương trình khác khó chịu. Các anh là chương trình thực tế thành công nhất, vậy họ là gì? Một chương trình còn chưa phát sóng mà đã dám lên tiếng phát ngôn bừa bãi! Fan của các show này không vui, fan của một số ngôi sao đυ.ng hàng với “Điện ảnh chân thực” cũng không vui.
Liêu Cốc Nguyên chơi chiêu “phủng sát”, khiến “Điện ảnh chân thực” bị tấn công từ bốn phương tám hướng. Anh ta nhìn mấy lời mắng chửi kia mới thấy dễ chịu hơn.
…
Trên mạng vô cùng náo nhiệt. Buổi chiều hôm đó Bạc Dĩ Nhu dẫn theo Hạng Điềm cùng với đội La Khai và các nhân viên của Điện tử Rainbow bắt đầu chuyển về Điện tử Rainbow từ Rainbow Age.
Rainbow Age đã đi đúng hướng. Thần Châu đang gấp rút thống trị toàn cầu theo đúng trình tự kế hoạch. Công ty không cần cô phải trực tiếp quản lý nữa, vì vậy Bạc Dĩ Nhu liền bàn giao Tổng giám đốc tân nhiệm, còn cô muốn bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Sau khi các bộ phận đã vào vị trí, trở về tòa nhà văn phòng của Điện tử Rainbow, Bạc Dĩ Nhu và La Khai đã có tổ chức một cuộc họp với họ.
Phòng họp được bao phủ toàn bằng kính, vì vậy mấy người La Khai có thể nhìn thấy Hạng Điềm đang ngồi ở cửa phòng họp như thần giữ cửa, trong đầu không khỏi đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của họ đã hoàn toàn bị Bạc Dĩ Nhu thu hút. Khái niệm về Bộ Não vừa được đưa ra thì tất cả mọi đôi mắt đều trừng lớn như kẻ đói khát.
“… Tỷ lệ tội phạm trên khắp thế giới đang gia tăng hàng năm, một phần nhỏ trong số đó là những người đã trải qua các cuộc phẫu thuật can thiệp để có siêu năng lực mạnh mẽ hơn những người bình thường. Bây giờ sau mười giờ tối có rất ít người dám lang thang ngoài đường, cho dù có người dám ra đường đi chơi qua đêm thì cũng là ăn khuya với bạn bè mà luôn như chim sợ cành cong, vừa có động tĩnh nhỏ là thần kinh đã căng thẳng, nghi thần nghi quỷ. Các hoạt động giải trí ban đêm cũng dần biến mất, khiến chỉ số hạnh phúc của người dân liên tục hạ thấp. Điều chúng ta phải làm không phải chỉ tạo ra một công cụ giao tiếp. Mục đích của chúng ta không phải chỉ là kiếm tiền. Chúng ta phải thay đổi thế giới, làm cho xã hội an toàn hơn, khiến mọi người hạnh phúc hơn, để họ đầy hy vọng với tương lai.” Bạc Dĩ Nhu nói.