Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 22: Kỳ Tích

Thành phố vừa lên đèn, Bạc Dĩ Nhu cùng mọi người đến nhà hàng trước. Nhưng Bạc Lị lại gọi điện thoại tới nói, nếu bà đi cùng sợ mọi người sẽ câu nệ, không được thoải mái. Cho nên suy đi nghĩ lại vẫn là để họ tự đi ăn với nhau thì tốt hơn.

Suy nghĩ này của bà không sai. Dù sao thì mọi người cũng không quen thân với bà lắm. Nghe tin bà không tới nữa, mấy người như được thả lỏng, nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên. Họ đã kề vai chiến đấu cùng Bạc Dĩ Nhu đến tận bây giờ, nên mọi người đều rất thân thiết. Bạc Dĩ Nhu có một loại ma lực rất thần kỳ. Thoạt nhìn cô có vẻ khó gần, cao không với tới, nhưng một khi được cô lôi kéo nhập hội, thì cho dù bề ngoài cô vẫn biểu lộ ra dáng vẻ ngạo mạn xinh đẹp kia, song họ vẫn cảm nhận được sự thoải mái tự tại trước giờ chưa từng có.

Nhà hàng này đúng là danh xứng với thực, món nào món nấy đều thơm ngon, gia vị hài hòa khiến mọi người chỉ biết vùi đầu vào ăn. Bạc Dĩ Nhu cũng từ tốn thưởng thức. Lúc này, Trịnh Tố Bình đang ngậm miếng cánh gà trong miệng, đột nhiên kêu lên.

Cô ấy cầm điện thoại, thúc giục: “Mọi người mau lên mạng mà xem kìa!”

Phản ứng này, chắc chắn là có liên quan tới Rainbow Age của họ. Những người khác cũng lập tức gạt qua màn ăn uống, thi nhau lôi điện thoại ra.

“Đậu! Công nghiệp Apollo?”

“Người này là ai vậy?”

“Người này mà cậu cũng không biết á? Hạng Điềm đó!”

Bạc Dĩ Nhu mở mạng xã hội lên, bấm vào mục hot search #HạngĐiềmThầnChâu, hiện ra một video phỏng vấn. Trong video là một anh chàng thanh niên cực kỳ điển trai đang trả lời phỏng vấn: “Không thú vị, không hứng thú, không có ý kiến, không quen biết, không hứng thú”, liên tiếp năm câu phủ định đã thu hút sự chú ý của không ít cư dân mạng.

Bạc Dĩ Nhu hơi nhướng đuôi mày. Cô còn không quen biết người này, chứ đừng nói tới việc đắc tội anh ta.

Cô search thử thông tin về Hạng Điềm và Công nghiệp Apollo. Được biết đế quốc công nghiệp này kinh doanh vũ khí, chiếm hơn một nửa thị phần trên thị trường súng ống quốc tế. Còn Hạng Điềm chính là thiếu niên thiên tài nổi tiếng khi còn rất trẻ. Từ nhỏ đến lớn, anh đã nghiên cứu phát minh ra vô số các loại vũ khí trở thành vũ khí nòng cốt trên không ít chiến trường. Không chỉ có bộ não thông minh, anh còn mang trong mình siêu năng lực tự nhiên vô cùng mạnh mẽ. Chưa hết, visual của Hạng Điềm phải nói là xuất sắc, đẹp tựa thần tiên. Bất kể về gia thế, ngoại hình hay thực lực đều đỉnh của chóp. Những điều này đủ để anh sở hữu cho mình một lượng fans vô cùng đông đảo trên toàn thế giới.

Hạng Điềm còn được chủ nhà vô cùng cưng chiều và thiên vị, đến nỗi ông ấy đã sớm lập sẵn di chúc để anh thừa kế Apollo.

Nhưng rồi vào năm Hạng Điềm 15 tuổi, anh đột nhiên biến mất khỏi quần chúng. Tuy nhà họ Hạng thông báo với truyền thông rằng anh đi học, nhưng lại có nguồn tin tiết lộ, thực ra anh mắc phải hội chứng vật chất phân ly R. Đây là cơn ác mộng của tất cả những người siêu năng lực. Vật chất R, thứ thúc đẩy nhân loại có được siêu năng lực và tế bào trong cơ thể người sẽ bắt đầu bóc tách. Điều này có nghĩa là, trong quá trình mất đi siêu năng lực của mình, người siêu năng lực không chỉ phải trơ mắt tuyệt vọng nhìn chính mình biến thành người thường, mà còn phải trải qua cơn đau đớn tột cùng của quá trình bóc tách tế bào không ngừng nghỉ, cho đến khi mỗi một hạt vật chất R đều đã được bóc tách ra khỏi tế bào cơ thể, người siêu năng lực lúc này hoàn toàn trở thành người thường thì cơn đau đớn này mới qua đi.

Nhưng cách đây mấy ngày, Hạng Điềm đột nhiên xuất hiện trở lại trước công chúng, đồng thời chính thức tiếp quản Apollo. Nhà họ Hạng đông con nhiều cháu, quan hệ rắc rối phức tạp, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, Hạng Điềm lại có thể một lần nữa nắm giữ trong tay quyền lợi lớn như vậy. Nhưng, người ngoài đương nhiên không thể biết được, cuộc tranh giành mưa máu gió tanh bên trong thực chất không phải ai cũng có thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng khó tưởng tượng nổi, nhưng mọi người đều biết Hạng Điềm rất đỉnh. Công nghiệp Apollo lại càng đỉnh hơn, phải nói là ông trùm của các ông trùm. Vì vậy, khi Hạng Điềm thốt ra năm câu phủ định liên tiếp này, đám antifan của Bạc Dĩ Nhu như tìm được đồng minh mạnh, bắt đầu gõ phím mỉa mai bên dưới video kia.

“Fans bớt khen lại nha, làm như Thần Châu của các bạn đỉnh nhất vũ trụ luôn đó, nhục giùm! Đại lão chân chính còn chẳng thèm care, oke?”

“Ha ha ha ha nhục chưa? Suốt ngày chỉ thấy đám fans khen lố là giỏi. Chỉ là một chiếc game thôi mà ơ kìa! Có thấy ông trùm dòng chủ lưu thèm quan tâm không!”

“Không hiểu một số thành phần có gì mà cười trên nỗi đau của người khác vậy? Hạng Điềm không thấy hứng thú rồi sao? Ảnh hưởng đến người khác hứng thú à? Ảnh hưởng đến doanh số của Thần Châu à? Ảnh hưởng đến tác dụng của nó với những người khuyết tật à?”

“Ủa rồi anh kinh doanh vũ khí thì hiểu cái qué gì về game ạ, lại cần anh chơi quá cơ”

“Ờm… Mọi người tranh luận ghê vậy, chỉ có mỗi mị thấy Hạng Điềm và Bạc Dĩ Nhu trông rất có cảm giác CP sao?”

Khỏi phải nói, người của Rainbow Age nhìn thấy chiếc video phỏng vấn kia thì tức anh ách. Mọi người đều cho rằng Hạng Điềm đã không có mắt nhìn còn giỏi làm màu. Thần Châu mà không hay á! Thần Châu mà không hay thì chẳng còn game nào hay nữa oke!

Trái lại, Bạc Dĩ Nhu vẫn rất điềm tĩnh. Suy cho cùng, cái gì mà chẳng có người thích người không. Chỉ là trong số những người không thích, trùng hợp có cả Hạng Điềm mà thôi. Thực ra, phát ngôn của anh cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với Thần Châu, chỉ là không thích theo ý kiến chủ quan của anh ấy, chứ không phải kiểu chê bai game có chỗ nào không ổn. Vậy nên, cô cũng không để chuyện này trong lòng.

Sau khi ăn xong, quản gia An dặn dò chiếc xe bus nhỏ đưa mấy người Lưu Lực Hải về nhà. Bạc Dĩ Nhu đứng ở bên đường chờ quản gia An lái xe đến. Lúc này, bỗng có một chiếc xe hơi màu đen lạ hoắc dừng ngay trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam trung niên tuấn tú: “Lên xe.”

Bạc Dĩ Nhu nhìn gương mặt quen thuộc của ông ba cặn bã này, thầm nghĩ quả là vũ trụ song song, không chỉ gương mặt giống nhau, đến tính cách cũng y hệt. Không biết ông ta lấy đâu ra tự tin ,à dám giở giọng mệnh lệnh như vậy nói chuyện với cô.

Quản gia An đã lái xe tới, Bạc Dĩ Nhu xoay người vòng qua chiếc xe đang chặn đường mình.

“Mẹ con đang ở bên kia đợi con đấy.” Tần Dịch Thanh lại lên tiếng.

Bạc Dĩ Nhu khựng lại, lạnh lùng quay đầu liếc nhìn ông ta, sau đó gọi điện cho mẹ cô. Nhưng người nhận điện thoại lại là Tào Tuyết.

Tần Dịch Thanh đã sớm đoán được Bạc Dĩ Nhu sẽ khó chịu, muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô chẳng dễ gì, nên đã phái người đi “mời” Bạc Lị.

Ánh mắt Bạc Dĩ Nhu vẫn rất bình tĩnh: “Được lắm.”

Cô không lên xe của Tần Dịch Thanh mà ngồi vào xe của mình, đi theo ông ta tới nhà họ Tần.

Nhà họ Tần nằm ở khu ngoại ô, cách thành phố không xa, là một trang viên có chứa hồ nhân tạo. Trong nhà, quản gia người hầu tấp nập, trông giống như một danh môn quý tộc ẩn chứa nhiều nội tình bên trong.

Lúc này có rất nhiều người tại phòng khách của nhà họ Tần. Ngoại trừ Tào Tuyết ra còn có cả nhà Tần Nguyệt Thanh.

Tần Nguyệt Thanh lên giọng: “Bạc Lị, vì trước kia chị từng là chị dâu của tôi, nên hôm nay tôi nhất định phải nói. Chị và anh cả của tôi đã ly hôn thì đương nhiên không còn quan hệ gì nữa, nhưng Dĩ Nhu nó vẫn là con gái của anh tôi, cả đời này cũng không thể thay đổi. Từ trước đến nay, anh ấy luôn đối xử rất tốt với con bé. Sao chị lại có thể vì mẫu thuẫn giữa chị và anh tôi mà đi nói với con bé những chuyện đó, phá hoại tình cảm ba con giữa họ chứ?”

Lỗ Bình – chồng của Tần Nguyệt Thanh cũng hùa theo: “Đúng vậy! Trăm điều thiện, hiếu đứng đầu. Chị dạy con bé như vậy, kiểu gì sau này nó cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng! Tỉnh dậy được hai tháng rồi cũng không thèm gọi cho ba lấy một cuộc điện thoại, thử hỏi có đứa nào làm con mà như nó không?”

Bạc Lị bị đám người vô liêm sỉ này nói cho tức nổi cả gân xanh, nhưng nghĩ tới những lời an ủi của con gái hai tháng qua, bà chỉ cười khẩy. Bà thoáng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt ốm yếu của đứa con gái bên cạnh bọn họ, mỉa mai: “Chính vì có cái loại ba mẹ như các người, nên báo ứng mới rơi xuống người con gái của các người đấy. Thiến Thiến đúng là đáng thương mà, lại có loại ba mẹ không biết xấu hổ như vậy.”

Mặt Tần Nguyệt Thanh và Lỗ Bình chợt đổi sắc. Tần Nguyệt Thanh đứng bật dậy, giọng the thé: “Chị nói cái gì? Chị thử lặp lại một lần nữa xem!”

Lỗ Thiến có hơi bẽ bàng, vội giữ Tần Nguyệt Thanh lại: “Mẹ.”

Tào Tuyết vừa thưởng thức trà vừa xem kịch hay. Quản gia nói nhỏ gì đó vào tai bà ta, bà ta mới đặt tách trà trên tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi. Nguyệt Thanh, anh cả của cô sắp về rồi, mấy người đi lên lầu trước đi.” Cái gia đình thô bỉ này ở lại phòng khách chỉ tổ hỏng chuyện thôi. Có hỏng chuyện bà ta cũng không lo, nhưng Tần Dịch Thanh nhất định sẽ giận lây sang bà ta.

Tần Nguyệt Thanh không mấy vui vẻ: “Chị dâu, em ở dưới lầu nói giúp anh cả mấy câu, dù gì em cũng là cô của Dĩ Nhu mà.” Cô phát đạt rồi, mà bà ta thì cho rằng phải để Bạc Dĩ Nhu chăm sóc người nhà.

Tào Tuyết: “Chị cũng thấy cô nên nói chuyện với Dĩ Nhu, nhưng khả năng là anh cô sẽ nổi giận đấy.”

Nghĩ đến việc Tần Dịch Thanh sẽ nổi giận, trong khi cả nhà ba người bọn họ đều dựa vào Tần Dịch Thanh để kiếm cơm, nên chỉ đành hậm hực đi lên lầu tránh mặt.

Nhìn cảnh này, đáy mắt Bạc Lị chỉ toàn là vẻ châm biếm. Đúng là nồi nào vung nấy, một đám gián chuột làm ổ với nhau cả.

Lát sau, Tần Dịch Thanh dẫn theo Bạc Dĩ Nhu đi vào.

Vừa thấy Bạc Dĩ Nhu, Bạc Lị vội chạy đến, kéo tay cô: “Con gái, chúng ta đi, về nhà thôi.”

“Mẹ, từ từ đã, không cần vội ạ.” Bạc Dĩ Nhu trấn an Bạc Lị. Tới cũng tới rồi, cứ để Tần Dịch Thanh phát huy đi.

Bạc Dĩ Nhu dặn quản gia An chăm nom Bạc Lị cẩn thận, còn cô đi theo Tần Dịch Thanh lên lầu.

Vừa bước vào phòng làm việc, Tần Dịch Thanh đã lấy ra mấy tập tài liệu: “Ba biết mẹ con đã nói gì với con, bây giờ ba có giải thích cũng vô nghĩa. Con phải biết là chuyện giữa người lớn vô cùng phức tạp, nhưng dù sao ba vẫn mãi là ba của con. Ba có lỗi với mẹ con, nhưng trước giờ ba chưa từng có lỗi với con.”

“Vậy ư? Xem ra người ký giấy hiến tạng, tặng tim của tôi cho người khác không phải ông rồi nhỉ?” Lại còn là phi pháp nữa, quyền giám hộ cô vốn không nằm trong tay ông ta. Cho dù ông ta có là ba ruột của cô đi chăng nữa, cũng không có tư cách ký giấy hiến tạng. Sở dĩ ông ta dám làm như vậy là bởi vì cậy mẹ cô không dám làm gì ông ta nên mới ức hϊếp trắng trợn như thế.

Tần Dịch Thanh: “Ba đã sa thải đám lang băm đó rồi.” Ý là sai ở chỗ những tên lang băm đó đã nói với ông ta rằng cô bị chết não, không liên quan gì tới ông ta cả.

Bạc Dĩ Nhu nhìn tài liệu ông ta đẩy đến trước mắt, không tiếp lời: “Cái gì đây?”

Tần Dịch Thanh: “Hợp đồng ủy quyền tiêu thụ Thần Châu, hợp đồng sử dụng chung kỹ thuật VR, cùng với hợp đồng hợp tác nhà máy sản xuất.”

Bạc Dĩ Nhu nhìn ông ta mặt trơ trán bóng nói ra mấy lời này, không khỏi châm chọc: “Ông không những muốn cùng chúng tôi hợp tác sản xuất và tiêu thụ Thần Châu, mà còn muốn cùng chúng tôi hưởng chung công nghệ VR?”

“Ba là vì muốn tốt cho con thôi. Công ty của con hiện giờ còn quá nhỏ, trong thời gian ngắn không thể nuốt hết thị trường trong nước được. Trong khi con cứ rề rà như vậy thì các công ty khác đã sớm phá giải được kỹ thuật của công ty con, cho ra các dòng game VR có thể thay thế được Thần Châu rồi. Nếu đã mất công thiết kế ra nó, thì lựa đà đó trở thành người tiên phong đi đầu, ra tay chiếm giữ luôn thị trường. Kiểu gì con chẳng phải kiếm người hợp tác cùng, so với việc để hời cho người ngoài, chi bằng hợp tác với ba. Ba là ba của con, tuyệt đối sẽ không ức hϊếp con đâu.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Tần Dịch Thanh vẫn giữ nét mặt cùng thái độ của một người cha hiền từ, duy chỉ có ánh mắt đã lạnh đi vài phần, trở nên cương quyết: “Con có biết hôm nay đã có bao nhiêu người gọi điện tới cho ba, nói ba phải nghiêm chỉnh “dạy dỗ” lại con hay không? Trên thương trường đã không có đồng minh, lại còn vọng tưởng muốn ăn hết cả chiếc bánh kem, đúng là không biết lượng sức. Thương trường như chiến trường, ba là đang dạy con, con đừng chỉ biết tùy hứng như thế.”

Hình ảnh người ba ruột trong lòng Bạc Dĩ Nhu cùng với người trước mắt này hoàn toàn trùng khớp, cô cười khẩy: “Ông vẫn nên im miệng lại thì hơn, nói ra chỉ khiến người ta thấy buồn nôn thôi. Tất cả những gì bây giờ ông có được, đáng lẽ ra phải là của tôi. Ông cướp đi mọi thứ thuộc về tôi, làm tổn thương mẹ tôi. Đã không có quyền nuôi dưỡng tôi còn dám ký giấy hiến tặng tim của tôi cho người khác, còn ba hoa sẽ không ức hϊếp tôi. Đạn súng cũng chẳng bắn xuyên qua da mặt ông ấy nhỉ! Có giỏi thì thử phá giải đi, tôi chưa đăng ký bản quyền sáng chế đâu. Tất cả các nhà khoa học trên thế giới đều có thể phá giải kỹ thuật này, tất cả các công ty game trên thế giới đều có thể chế tạo ra game VR. Chỉ cần các ông có thể phá giải được thôi.”

“Nếu miếng bánh kem này, tôi không chịu chia thì sao? Có giỏi thì tới cướp đi.”

Tần Dịch Thanh nhìn bóng lưng Bạc Dĩ Nhu. Ông ta thượng vị nhiều năm, căn bản không chịu nổi thái độ hống hách này của con gái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị hung ác: “Con còn muốn có siêu năng lực nữa hay không? Ký xong những hợp đồng này, ba sẽ cho người can thiệp giải phẫu cho con. Bằng không cả đời này, con cũng chỉ có thể làm một người tầm thường mà thôi.”

Bạc Dĩ Nhu hơi khựng lại, quay đầu nhìn ông ta, nét mặt ngạo mạn mà khinh miệt: “Ông sai rồi, tôi chưa bao giờ là một người tầm thường. Tôi cũng không cần siêu năng lực gì đó, bởi vì sự tồn tại của tôi đã là một kỳ tích rồi.”

Tần Dịch Thanh sửng sốt nhìn bóng lưng Bạc Dĩ Nhu biến mất sau cánh cửa. Ông ta tức giận, lẩm bẩm: “Được, được lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nể tình cha con nên Tần Dịch Thanh này mới thủ hạ lưu tình, xem ra là lão già này suy nghĩ nhiều rồi.”

Tào Tuyết ở dưới lầu, thấy Bạc Dĩ Nhu nhanh như vậy đã đi xuống, bà ta cũng lờ mờ đoán được kết quả. Bà ta như mở cờ trong bụng, còn sợ Bạc Dĩ Nhu sẽ thỏa hiệp chứ, vậy thì không được. Bà ta không muốn mẹ con Bạc Lị được lợi. Bà ta chỉ muốn họ phải khốn đốn xui xẻo cả đời thôi.

Bạc Dĩ Nhu cùng Bạc Lị rời khỏi nhà họ Tần. Sau khi lên xe, cô dặn dò quản gia An tìm một vài bảo vệ canh gác ngoài nhà, về sau không được để xảy ra chuyện Bạc Lị bị người ta cưỡng chế “mời” đi như vậy nữa.

Bạc Lị lộ vẻ bất an: “Nhu Nhu, Tần Dịch Thanh tìm con làm gì vậy? Có phải ông ta muốn cướp Thần Châu đúng không?” Bà đã biết rõ bộ mặt thật của Tần Dịch Thanh. Trong mắt ông ta chỉ có quyền thế địa vị, là một con người máu lạnh đến tột cùng. Nếu không phải thấy Bạc Dĩ Nhu có giá trị lợi dụng, ông ta căn bản còn chẳng thèm liếc nhìn mẹ con họ lấy một cái.

Bạc Dĩ Nhu trấn an bà: “Mẹ yên tâm đi, ông ta sẽ không thể cướp đi bất cứ thứ gì từ tay chúng ta nữa đâu.”