Trước khi họp báo chính thức bắt đầu, nhiều người quen cũ của Bạc Dĩ Nhu ngày thường không cần đi học thì sẽ ngủ một giấc đến giữa trưa mà bây giờ cũng đang hào hứng chờ đợi. Tin nhắn trong nhóm chat nhảy liên tục.
“Có thể đoán trước trông cô ấy như thế nào rồi. Tôi mới xem lại ảnh ở trường mẫu giáo lúc trước, cô ấy khá dễ thương đó, nên chắc là bây giờ cũng rất đẹp.”
“Vậy cũng chưa chắc đã đúng. Tôi đã đến viện điều dưỡng mấy lần mà không gặp được người. Nghe nói lúc ra ngoài cũng che chắn kín lắm. Chắc là bị hỏng mặt rồi. Nếu không thì sao không dám để cho người ta nhìn thấy?”
“Người ta là người thực vật, sao lại bị hỏng mặt được?”
“Cô ta trở thành người thực vật trong một vụ tai nạn xe hơi, ai biết mặt cô ta có bị trầy xước gì không?”
“Cả đám đều vô vị, sao lại để ý ngoại hình người ta như vậy?’
“Nếu không thì quan tâm cái gì? Cái game khôi hài của cô ta chắc?”
Trên màn hình nhóm chat lập tức bay ra một đống emoji.
Tần Hinh Dĩnh cũng ở trong nhóm, thấy đoạn đối thoại này, khóe miệng cô ta không kiềm chế được mà nhếch lên. Tất nhiên cô ta biết những người trong nhóm nói nhiều nhất về Bạc Dĩ Nhu là những ai, bởi vì họ biết cô ta đang ở trong nhóm nên cố tình lấy lòng cô ta, nhưng vậy thì sao? Cô ta không ngại mấy kiểu lấy lòng nông cạn thế này, điều đó chứng tỏ cô ta đang giẫm lên đầu Bạc Dĩ Nhu.
Tất cả mọi thứ của Bạc Dĩ Nhu đều là của cô ta, kể cả Cố Văn.
Tần Hinh Dĩnh quay đầu nhìn mẹ Cố bên cạnh đang xem phim thần tượng cẩu huyết mà nước mắt lưng tròng: “Bác gái à, gần chín giờ rồi, chúng ta đổi kênh đi.”
“Có chương trình nào quan trọng nào à?” Mẹ Cố cau mày, bà xem bộ phim này thấy hay lắm.
Đúng lúc Cố Văn đang từ trên lầu bước nhanh xuống, Tần Hinh Dĩnh liếc nhìn thấy bóng dáng anh ta liền nói: “Hôm nay là buổi họp báo công bố game mới của Bạc Dĩ Nhu, có mấy cái khá mới lạ, tổ chức họp báo cũng hoành tráng nên cháu tò mò.”
Bước chân Cố Văn đột ngột dừng lại.
Mẹ Cố sửng sốt: “Dĩ Nhu?”
Hình ảnh trên màn hình TV đã chuyển từ bộ phim truyền hình cẩu huyết sang mục truyền hình trực tiếp, Tần Hinh Dĩnh nhanh chóng tìm được kênh livestream của Rainbow Age. Mục này được đẩy lên ngay trên đầu, lại còn có cả dòng chữ quảng cáo.
Tần Hinh Dĩnh quay đầu nhìn về phía Cố Văn: “Cố Văn, em biết anh muốn xem mà, đừng lén lút vậy làm gì, muốn xem thì quang minh chính đại mà xem.”
Cố Văn nhìn Tần Hinh Dĩnh, cảm thấy mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh ta không hề che giấu nỗi nhớ của mình với Bạc Dĩ Nhu, cũng không sợ Tần Hinh Dĩnh biết được. Cô ta dám mời thì anh ta cũng dám xem cùng cô ta.
Vì vậy, Cố Văn liền bước tới.
Sắc mặt Tần Hinh Dĩnh lập tức trở nên khó coi hơn, nhưng sau đó lại thả lỏng. Cứ xem đi, bây giờ anh cứ việc chấp mê bất ngộ, chờ đến khi thấy cái bộ dạng ngu xuẩn của Bạc Dĩ Nhu, bị hiện thực vả một cái bạt tai thì dù anh không muốn tỉnh cũng phải tỉnh!
Mẹ Cố cau mày, liếc nhìn con trai và con dâu tương lai, không nói gì mà nhìn vào màn hình.
Thời gian hiển thị trên màn hình là 08:57, trên màn hình truyền hình trực tiếp chật ních khách mời, nhưng không có bóng dáng Bạc Dĩ Nhu. Tần Hinh Dĩnh mở phần bình luận ra, thấy trên đó toàn là những lời chửi bới thậm tệ Bạc Dĩ Nhu, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Ba phút trôi qua nhanh chóng.
“… Bây giờ xin mời tổng giám đốc hiện giờ của Rainbow Age, cô Bạc Dĩ Nhu.”
Tần Hinh Dĩnh nghiêng người về phía trước đầy mong đợi, bàn tay hơi căng thẳng siết chặt. Cô ta vẫn nhớ có lần mình đến bệnh viện nhìn thử Bạc Dĩ Nhu, dù được Bạc Lị tỉ mỉ chăm sóc, ngày nào cũng được xoa bóp và ăn uống rất nhiều nhưng Bạc Dĩ Nhu vẫn ngày càng gầy hơn, dần trở thành một bộ da bọc xương rồi, không còn thấy dáng vẻ của trước kia nữa. Mỗi lần đi xem cô ta lại tự tin hơn một phần, nỗi lo lắng cũng bớt đi một phần. Cô ta đã quên dáng vẻ khi trước của Bạc Dĩ Nhu, chỉ nhớ mang máng, hình như cũng chỉ đến như thế.
Sau đó, biểu hiện trên mặt cô ta chợt đông cứng lại.
Người kia ngược sáng đi tới, mặc váy dài cổ điển, tóc đen như thác nước, chân tay như xương sứ, mắt đen như sao, sóng mắt lưu chuyển, dáng vẻ lười biếng quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng. Cô chậm rãi bước tới, như một cô mèo quý tộc, kiêu ngạo và bí ẩn.
Những lời giễu cợt không ngừng trên bình luận livestream chợt im bặt.
Điện thoại di động của Tần Hinh Dĩnh vốn đang liên tục rung lên vì nhóm chat gửi tin nhắn đến không ngừng cũng không còn rung nữa.
Tần Hinh Dĩnh đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Cố Văn. Cô ta nhìn thấy đối phương đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt vốn luôn lãnh đạm không một gợn sóng khi nhìn cô ta bây giờ lại có ánh sáng. Bộ móng tay vừa mới làm ngày hôm qua đã bị cô ta bẻ gãy trong lòng bàn tay. Tần Hinh Dĩnh cố gắng kiềm chế, đẹp thì đã làm sao? Chẳng phải chỉ là bình hoa di động đẹp mà không có đầu óc thôi mà?
Phòng họp báo hoàn toàn im lặng, khách mời đối mặt với vẻ đẹp suýt chút nữa có thể biến thành hung khí gϊếŧ người kia đã có người vô thức thở nhẹ hơn.
Vẻ đẹp này làm rung động toàn bộ phòng họp báo, cảm giác như được ban phước lành ngoài mong đợi. Dù sao thì trước ngày hôm nay, không có ai biết Bạc Dĩ Nhu trông như thế nào, cô luôn che kín khi đi ra ngoài, như thể bộ dạng của mình không thể để người khác nhìn thấy. Hơn nữa cô còn nhúng tay vào Rainbow Age để chế tác loại thiết bị chơi game thần kinh không hợp với xu thế, vì vậy càng khiến mọi người liên tưởng trong đầu hình ảnh của một người ngu xuẩn, tự cho mình là đúng.
Sự chênh lệch quá lớn làm tôn lên vẻ đẹp vốn đã đủ gây sốc kia.
Làn sóng bình luận yên tĩnh chỉ trong một thoáng, cho đến khi Bạc Dĩ Nhu đi lên sân khấu mới bùng cháy dữ dội như nước nhỏ vào chảo dầu, nổ lốp bốp.
“!!!”
“Ôi trời đất ơi!”
“Nói tôi nghe, đây là Bạc Dĩ Nhu sao? Mẹ kiếp! Người mà cũng có thể đẹp đến mức này à?”
“Thần tiên hạ phàm a a a a a a!!”
“Tôi liếʍ sạch nước miếng rồi lại chuyển sang liếʍ máu mũi, tanh quá QAQ.”
Trong số những vị khách có mặt tại buổi họp báo, có nhiều người thoạt nhìn thờ ơ tỏ vẻ khinh thường nhưng lại đồng loạt điều chỉnh tư thế ngồi và biểu cảm, trông rất nhân mô cẩu dạng.
Bạc Dĩ Nhu đã sớm tập mãi thành quen với những ánh mắt kiểu này, cô đi thẳng vào chủ đề: “Cảm ơn mọi người đã đến đây ngày hôm nay. Mọi người là những người may mắn, vì mọi người sẽ được tận mắt chứng kiến sự khởi đầu của một huyền thoại mới.”
Những người trẻ tuổi thấy ít việc đời vẫn bị khuôn mặt và giọng nói của cô làm cho mê muội, còn những người thành đạt có kinh nghiệm sau khi kinh ngạc trong một thoáng ngắn ngủi nghe thấy lời cô nói thì khẽ nhíu mày. Xét từ tướng mạo và khí chất thì có lẽ cô đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, thoạt nhìn chưa từng bị xã hội vùi dập bao giờ, chính vì vậy mà cô mới có thể tự kiêu ngạo về bản thân như thế, dáng vẻ như mình là thiên tài hiếm có, mình ta một cõi. Cô lại dám nói trước mặt những người cùng ngành những câu như vậy sao? Hừ, đầu óc mới ở tuổi mười lăm à? Cũng phải, đang tuổi dậy thì, vừa đẹp tuổi nổi loạn tự coi mình là nhất.
Trên kênh phát sóng trực tiếp bắt đầu có những câu bình luận mỉa mai bên cạnh những câu cảm thán vì vẻ đẹp của Bạc Dĩ Nhu.
“Dù có đẹp đến đâu thì cũng vẫn làm ra chuyện ngu xuẩn, chỉ là loại bình hoa di động không có đầu óc thôi.”
“Dám nói mấy câu xấc xược như vậy trước mặt bao nhiêu nhân vật lão làng, có cái mặt đẹp mà sao không biết quý trọng vậy?”
Thấy vậy, tâm trạng Tần Hinh Dĩnh cũng dần thả lỏng.
Bạc Dĩ Nhu: “Trước hết, tôi muốn giải thích cho mọi người cái gọi là VR. VR là một loại công nghệ, lý thuyết cơ bản của nó là ánh sáng nhiễu xạ phát ra từ một vật thể có thể được tái tạo lại mà vị trí và kích thước của vật vẫn được giữ nguyên. Quan sát vật thể này từ một vị trí khác thì hình ảnh hiển thị của nó cũng sẽ thay đổi. Nói một cách đơn giản, game VR Thần Châu của chúng tôi là một game cho phép người chơi thực sự nhập mình vào trong thế giới game.”
Trong hội trường lập tức vang lên những tiếng bàn tán. Cái gì gọi là nhập mình vào trong thế giới game? Là cái nhập vào họ nghĩ à? Sao mà làm được chứ?
Một phóng viên lập tức giơ tay, muốn được giải thích kỹ càng hơn. Bạc Dĩ Nhu nói: “Tốt hơn hết là chúng ta nên tận mắt sử dụng thử. Tôi muốn mời một số khách lên chơi thử game của chúng tôi. Anh Thẩm Băng?”
Bạc Dĩ Nhu nhìn nhà vô địch giải E-sport thế giới năm ngoái. Anh ta là một nam thần lạnh lùng nổi tiếng trong làng E-sport, có hàng triệu người hâm mộ, có thể so sánh với một ngôi sao nổi tiếng có lượng người theo dõi đông đảo. Anh ta chính là nguyên mẫu của vô số nam chính trong tiểu thuyết lấy đề tài E-sport.
Trong tình hình hiện tại của Rainbow Age rất khó có thể mời được Thẩm Băng đến đây, nhưng vì anh ta cũng từng là fan của Rainbow Age, lần đầu tiên anh ta vô địch thế giới cũng là chơi game của Rainbow Age.
Thẩm Băng bị gọi tên, biểu cảm bình tĩnh, đứng dậy khỏi ghế đi lên sân khấu.
Ánh mắt Bạc Dĩ Nhu đảo qua phía dưới, còn chưa kịp gọi tên người thứ hai thì đã có người giơ tay: “Tôi tôi tôi!”
Đó là một anh chàng có khuôn mặt trẻ con, trên người có khí chất rực rỡ như ánh nắng mặt trời, khá vui tính, đó chính là lão đại của khu chơi game trực tuyến Lang Nha, Kevin.
“Vậy thì mời anh, anh Kevin.”
Kevin mặt trẻ con lập tức hứng chí bừng bừng chạy lên sân khấu.
Bạc Dĩ Nhu hướng dẫn họ sử dụng thiết bị, đội mũ VR, đứng trên máy chạy cảm ứng đa phương vị, thắt dây an toàn. Làm như vậy để đảm bảo người chơi luôn ở trong vùng cảm ứng.
Bạc Dĩ Nhu: “Mỗi thiết bị chơi game VR cần được kích hoạt cho lần sử dụng đầu tiên. Bây giờ tôi sẽ kích hoạt cho Thẩm Băng trước.”
Có hai màn hình lớn ở bên trái và bên phải sân khấu. Khi Bạc Dĩ Nhu kích hoạt thiết bị của Thẩm Băng, Lưu Lực Hải phải kìm nén sự phấn khích của mình, nói với khán giả là đợi một chút là họ có thể nhìn thấy thế giới game qua màn hình lớn ở hai bên trái phải, một bên là Con mắt Thượng Đế, một bên là góc nhìn theo tầm nhìn của Thẩm Băng.
Sau khi Bạc Dĩ Nhu kích hoạt, mọi người liền nhìn thấy giao diện đăng nhập và các tùy chọn của khu vực chơi game trên màn hình lớn theo góc nhìn của Thẩm Băng ở bên phải. Có ba khu để lựa chọn: khu thi đấu, khu sinh hoạt và khu vực cấm người chơi dưới 18 tuổi.
Thẩm Băng không hề do dự chọn khu vực thi đấu, đăng nhập.
Sau đó, biểu cảm vạn năm không đổi trên mặt anh ta lập tức rạn nứt chỉ ba giây sau khi đăng nhập.
Anh ta cúi đầu nhìn tay chân, nhìn khắp người mình, rồi lại nhìn xung quanh, dáng vẻ không thể tin nổi.
Khán giả cũng nhìn thấy hình ảnh trên hai màn hình, từ Con mắt Thượng Đế ở bên trái có một nhân vật giống con quái đang đứng trên chiến trường hoang vắng, kinh ngạc nhìn chân tay, trái phải. Ở phía bên phải màn hình là góc nhìn của Thẩm Băng thì như đang nhìn xuyên qua thị giác của nhân vật kia, nhìn thấy tất cả những gì nhân vật đó nhìn thấy trước mặt.
Mọi người vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, trên màn hình chiếu Con mắt Thượng Đế chợt thấy sau lưng Thẩm Băng phóng tới một mũi tên sắc bén, Thẩm Băng nghe thấy tiếng mũi tên xuyên qua không trung lập tức quay đầu nhìn lại, đồng tử co rút.
“Phập!”
Con quái vật bị một mũi tên đâm xuyên tim.
Mà trong thực tế, mũi tên kia cũng như đã bắn trúng Thẩm Băng, anh ta bị ảnh hưởng, đột ngột lùi lại vài bước, máy chạy dưới chân lập tức cảm ứng phương hướng và lực di chuyển của anh ta để di chuyển theo. Cuối cùng Thẩm Băng lại ngã ngồi trên máy chạy cảm ứng.
“? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi ngu người rồi!”
“Cảm giác thế nào? Anh Thẩm Băng? Chúng tôi tạm thời còn chưa có kế hoạch chế tạo bộ trang bị đồng bộ với năm giác quan, hẳn là anh sẽ không cảm giác được cơn đau phải không?” Giọng Bạc Dĩ Nhu truyền tới từ trên đầu Thẩm Băng.