Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 5: Món Quà

Dù rất khó hiểu, dù tâm trạng bây giờ vô cùng tuyệt vọng, dù cảm thấy chuyện một cô gái nhỏ tiếp quản công ty chỉ khiến họ càng tuyệt vọng hơn, nhưng sếp thì vẫn là sếp. Hơn nữa Bạc Lị cũng đang ở đó nên Lưu Lực Hải đành phải nghe lời dẫn đội của mình và mang theo các loại giấy tờ Bạc Dĩ Nhu muốn rồi xuất phát đến bệnh viện.

Khi họ được quản gia đưa vào phòng bệnh, Bạc Dĩ Nhu đang dựa vào chiếc ghế dài cổ điển trong phòng khách chơi game, hai chân duỗi thẳng thoải mái, điều dưỡng mặc áo blouse trắng đang ngồi xổm bên cạnh châm cứu cho cô, giải tỏa cho cơ bắp đau nhức sau khi làm vật lý trị liệu buổi sáng, đồng thời giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị giúp cơ bắp hồi phục độ nhạy bén sau thời gian dài không hoạt động.

“Cô Bạc, khách của cô đến rồi.” Quản gia đưa người tới chỗ cô rồi nói.

“Ừ. Mọi người ngồi đi.” Bạc Dĩ Nhu quay đầu liếc nhìn bọn họ, để bọn họ ngồi trên sô pha, sau đó quay đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Họ không ngồi xuống, quay qua nhìn nhau, thấy sắc mặt khó coi và nỗi tuyệt vọng giống mình của đối phương.

Trước mặt họ là một cô gái trẻ rất gầy, khuôn mặt ốm yếu trắng bệch đã lâu không thấy ánh nắng, trên người rất ít thịt, hai má hóp lại, có dấu vết của một người vừa bình phục sau một cơn bệnh nặng. Đáng lẽ ra thì cô đã hai mươi tuổi, nhưng thực tế xét theo bề ngoài hay tính cách, kiến thức đều chỉ dừng lại ở độ tuổi mười lăm.

Một cô bé như vậy trong hoàn cảnh tuyệt vọng của công ty bây giờ mà còn muốn cầm đầu tàu chỉ huy, ngay bây giờ họ đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng công ty bị cô chơi hỏng đến ngày đóng cửa rồi.

Bầu không khí dần trở nên ngưng trệ lúng túng, không ai lên tiếng, chỉ có những âm thanh phát ra từ trò chơi trên điện thoại của Bạc Dĩ Nhu. Người châm cứu cho cô hôm nay đã làm xong công việc, nhìn cô rồi yên lặng rút châm ra rời đi.

“Mọi người đến rồi sao không ngồi? Mọi người ngồi đi, ngồi uống chén trà.” Bạc Lị bưng một bình trà ra, tâm trạng có vẻ không tệ. Dưới sự chào hỏi nồng nhiệt của bà, những người khác đành phải ngồi xuống, nhưng họ cũng không có tâm trạng đâu mà uống trà.

Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn họ, vừa thản nhiên chơi game vừa hỏi họ: “Không uống trà à?”

“Cô Bạc, công ty còn rất nhiều việc phải làm, nếu không thì chúng tôi…”

“Đáng tiếc quá. Quản gia An thần thông quảng đại nhà chúng tôi mới mua được hai mươi gam trà bí ngô tiến cống từ bảo tàng về, sáng nay mới vận chuyển đến đây bằng đường hàng không đó.” Ngón tay Bạc Dĩ Nhu vuốt trên màn hình, nói một cách thản nhiên. Giọng nói độc đáo có một sức hấp dẫn kỳ lạ, nghe rất bắt tai, khiến người ta không thể không muốn nghe thêm. Mấy thanh niên trong đội không khỏi nhìn vào khuôn mặt cô, khuôn mặt quá gầy không nhìn ra bao nhiêu sắc đẹp, nhưng khí chất của cô lại quá nổi bật, ăn nói cũng êm tai khiến người ta không thể không sinh ra một bộ filter khi đánh giá cô, vì vậy mà cơn giận cũng không còn lớn nữa.

Mấy người vội vàng cầm tách trà lên cẩn thận nếm thử, tuy rằng không biết giá cả bao nhiêu nhưng loại trà có thể vào bảo tàng thì có thể là trà bình thường chắc? Dù sao cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể uống được! Uống được trà nghĩa là kiếm được tiền!

Lưu Lực Hải đau lòng: “Cô Bạc, nếu cô gọi tôi là chú Lưu thì tôi cũng phải nói với cô vài lời. Cô nằm viện năm năm nên không biết tình hình xã hội hiện tại, cô có ba công ty nghe có vẻ khá tốt nhưng thực chất chỉ đang tạm duy trì hoạt động thôi. Bây giờ thị trường cạnh tranh kịch liệt. Mặc dù ngành truyền thông và ngành chế tác game ít có khả năng bị thay thế bởi ngành siêu năng lực nhất nhưng cũng vì vậy mà cũng có tính cạnh tranh gắt gao nhất, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị bánh xe thời đại nghiền nát. Mẹ con hai người bây giờ vẫn còn nhiều tiền tiết kiệm, nhưng cũng không thể tiêu như vậy được! Chỉ có khoản chi không có khoản thu, thế này thì chỉ qua vài phút là thành nghèo rớt mồng tơi thôi!”

Mua trà của viện bảo tàng, ông nghe mà muốn xỉu! Lưu Lực Hải nghĩ đến đó lại nhanh chóng cầm tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, thứ đắt tiền như vậy một giọt cũng không thể lãng phí!

Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch, chơi xong một hiệp này mới giơ tay ra: “Đưa game mới cho tôi.”

Mấy người im lặng mất một lát, tách trà đắt tiền trên tay liền mất đi hương vị. Cổ họng Lưu Lực Hải khô khốc, đưa ra một chiếc USB.

Bạc Dĩ Nhu nhìn sắc mặt họ, tải game xuống. Cô chơi rất nhanh, vừa chơi vừa nói: “Tôi đã tìm hiểu qua về ngành công nghiệp game hiện tại và đã chơi tất cả mười game phổ biến hàng đầu rồi. Game này của mọi người cũng coi như là mới lạ, bản đồ game cũng có chất lượng cao, khả năng thao tác mạnh, tính trải nghiệm không tệ… nhưng trông rất giống với video tuyên truyền mới phát hành hôm nay của một hãng game.”

Vì độ giống nhau cao tới 90% nên Bạc Dĩ Nhu nhìn ra vấn đề cũng không phải là việc quá bất ngờ. Đến bây giờ Lưu Lực Hải chỉ có thể nói cho hai người biết sự thật. Bạc Lị nghe vậy lập tức tức giận, hai mắt đỏ bừng, cả người run lên: “Khinh người quá đáng… Khinh người quá đáng… Đều tại tôi vô dụng, do mắt tôi mù…”

Bạc Dĩ Nhu: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, lúc trước con đã nói gì với mẹ?”

Bấy giờ Bạc Lị mới bình tĩnh lại, cảm thấy hơi xấu hổ nên quay người đi vào phòng mình.

“Tôi đã hiểu chuyện này rồi. Mọi người đã làm việc vất vả rồi. Đừng tự trách mình, đây không phải là lỗi của mọi người. Sự hèn hạ của người khác chỉ có thể làm tôn lên sự cao quý của mọi người thôi. Nếu trên đời không có những người như mọi người thì nơi này sẽ là chốn địa ngục.” Bạc Dĩ Nhu nói.

Bởi vì tên Tần Dịch Thanh vô sỉ hèn hạ nên có nhiều nhân viên của Rainbow Age đã từ chức đi húp máng khác. Những người còn ở lại là những người có tình cảm rất sâu đậm với công ty, hoặc là khi còn nhỏ chịu ảnh hưởng của các game kinh điển của Rainbow Age mà có ước mơ chế tác game, nói chung đều là những người trọng tình trọng nghĩa. Cũng may vì có bọn họ nên trong tình huống hai mẹ con cô bị chèn ép đả kích khắp nơi mà công ty này vẫn có thể kiên trì trong hai năm qua, đồng thời kiếm được một ít lợi nhuận.

Quản gia An đứng ở một bên ngây ngẩn cả người, khi Bạc Dĩ Nhu an ủi người khác giọng cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt không còn ngạo mạn bắt bẻ mà là vẻ trầm ổn, chân thành, khiến người ta cảm thấy được sự tôn trọng và yêu mến. Anh ta cũng có thể cảm nhận được, khoảnh khắc ấy, trên người những người này toát ra sự ấm ức và cảm động, có thể nhìn ra từ đôi mắt có ánh nước của Lưu Lực Hải.

“Tiếp theo xin mọi người hãy cố gắng hết sức giúp đỡ tôi.”

Ma lực của cô được thi triển, đám người vừa rồi còn rất tuyệt vọng mà bây giờ đã đầy tinh thần, dường như đã hóa thân thành anh hùng chính nghĩa, vỗ ngực thể hiện ý chí quyết tâm… dù rõ ràng còn chưa biết tương lai thế nào.

Bạc Dĩ Nhu gật đầu, nói: “Thị phần của game bị ăn cắp ý tưởng này mọi người ước tính là bao nhiêu?”

Lưu Lực Hải nghiến răng: “Chúng tôi ước tính là nó sẽ chiếm 25% trong giai đoạn đầu. Sau này, khi dòng tài chính chảy về sẽ tiến hành nâng cấp và cập nhật, lại thêm quảng cáo mở rộng thì nó sẽ chiếm hơn 40%. Bây giờ đã bị bên kia chế tác tinh xảo hơn, quảng cáo cũng tiêu tốn hàng trăm triệu tệ thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng chiếm 40%, có thể là 50%.”

Bạc Dĩ Nhu: “Ít như vậy thôi sao?” Vì cho rằng là việc quá nhỏ nên Bạc Dĩ Nhu cũng không kiểm tra cụ thể.

Lưu Lực Hải lập tức bị sốc: “Cô vẫn chưa cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt trong ngành công nghiệp game bây giờ đâu. Những game có thị phần 20% đã là game kinh điển, còn 50% là game cấp huyền thoại rồi!”

Bạc Dĩ Nhu: “Ồ.”

Vẻ mặt Lưu Lực Hải nhăn nhó: “… Nếu không thì cô muốn thế nào?”

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi thích vừa ra sân đã làm mọi người phải choáng ngợp, cho nên vừa phát hành phải làm chấn động thế giới ngay, chiếm lĩnh 50% thị trường game toàn quốc trong vòng một tháng và 80% trở lên trong vòng ba tháng, sau đó thâm nhập thị trường nước ngoài, trở thành bá chủ của ngành công nghiệp game.”

Cô đường đường là Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu, mẹ đẻ của Siêu não, chẳng lẽ không nên có được thể diện như vậy à?

Những người khác ngây ngẩn nhìn Bạc Dĩ Nhu, như thể đang nghe câu chuyện nghìn lẻ một đêm.

Lưu Lực Hải tức giận tới mức bật cười, hung hăng uống một chén trà bí ngô tiến cống: “Được, cô làm đi, chúng tôi làm trợ thủ cho cô.” Ha ha, làm được thì tôi quỳ xuống gọi cô là ba.

“Được. Tuyên bố hoãn thời gian phát hành ban đầu của game mới lại một tháng. Sắp tới khối lượng công việc của mọi người sẽ không nhỏ đâu. Tất cả các dự án của công ty, bao gồm cả hai công ty còn lại sẽ tạm ngừng hoạt động, tất cả kinh phí sẽ được đầu tư vào dự án này. Tôi sẽ giải quyết thiết bị VR*, bản đồ game giao cho mọi người.”

(*: thực tế ảo)

? Cái gì VR cơ? Thế giới này không có khái niệm VR, một đám người nghe mà ngơ ngẩn. Chuyện gì xảy ra vậy? Họ còn cho rằng cô đang nói nhảm nhí, nhưng sao cô lại ăn nói chững chạc đường hoàng như muốn làm một mẻ lớn vậy?

“Chờ đã, cô nói cái gì? Cô thực sự muốn tự mình phát triển game sao?”

Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn cánh cửa vừa được mở ra vì những thứ cô muốn đã được chuyển đến, còn cả những người giả vờ đi qua muốn nhân cơ hội nhìn cô một lần, ngoài cổng khu còn có một phóng viên đang muốn chụp ảnh cô qua cửa sổ, định đưa lên mặt báo.

Có vẻ như có rất nhiều người đang tò mò về cô. Đã như vậy thì hãy tổ chức một cuộc họp báo chính thức để làm quen đi. Là một người mới đến, chắc là cô cũng nên tặng món quà gặp mặt cho thế giới này chứ.

“Phát triển game? Không, tôi muốn sáng tạo cả thế giới.”