Chương 9
Côn ŧᏂịŧ phun xong, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng còn vương trên tay cô. Anh lấy khăn giấy lau tay cho cô, ôm cô vào lòng hôn hít khắp mặt cô.
“Bé cưng của anh giỏi quá.”
Anh thấy cô thở hổn hển có vẻ khó chịu, anh hơi lo lắng hỏi.
“Em sao vậy? Anh làm em khó chịu à?”
Đường Bội Sam lắc đầu không nói gì, chỉ khẽ kẹp hai chân lại. Động tác nhỏ của cô đã bị anh nhìn thấy. Anh mỉm cười hiểu ra. Anh thật đáng chết, chỉ biết thoải mái cho bản thân mà quên mất cô gái nhỏ của anh cũng đang khó chịu.
“Ngoan, tách chân ra anh xem.”
Đường Bội Sam mặt đỏ như gấc lắc đầu. Phía dưới của cô ướt không chịu nổi nữa rồi, anh nhìn thấy lại trêu cô. Cô nhất quyết kẹp chân lại.
“Bé cưng, mở chân ra, em định cứ để khó chịu như này mà đi ngủ à? Mở ra, anh làm em thoải mái.”
Cô bị anh dụ dỗ cuối cùng cũng tách chân ra. Qυầи ɭóŧ của cô đã bị ướt đẫm, dính chắt vào hoa huyệt, mơ hồ lộ ra hình đáng hoa huyệt. Anh không ngờ chỉ mới hôn cô, sờ cô một chút mà cô lại chảy ra lắm nước như thế này.
“Người em làm bằng nước à?” Anh thấp giọng trêu cô.
“Tại anh hết đấy.” Cô hờn dỗi đấm vào ngực anh.
Anh mặc cho cô đấm, tay đỡ mông cô lột qυầи ɭóŧ ra. Anh biết là cô rất ướt nhưng khi lột qυầи ɭóŧ ra mới thực sự thấy còn ướt hơn trong tưởng tượng của anh. Đũng qυầи ɭóŧ thấm đẫm mật dịch, vài sợi dâʍ ɖị©ɧ nối hoa huyệt của cô với qυầи ɭóŧ kéo mãi không đứt. hao huyệt của cô ướt đẫm, dâʍ ɖị©ɧ đã chảy xuống mông, bộ lông thưa thớt đã dính bết vào âʍ ɦộ. Trước cái nhìn của anh, hoa huyệt lại bắt đầu rỉ nước.
Lâm Bác Văn đưa tay xuống tách môi âʍ ɦộ ra, âʍ ɦộ cô thật hồng hào, trơn bóng. Khó khăn lắm anh nới cho được một ngón tay vào.
“Ưm… Em khó chịu.”
Ngón tay anh đi vào làm cô bị trướng, tiểu huyệt thấy có vật lạ xâm nhập thì không ngừng cắи ʍút̼.
“Thả lỏng nào bé ngoan, tay anh không động được.”
Đường Bội Sam căng thẳng không nói lên lời. Anh đành phải cúi xuống hôn cô, giảm bớt căng thẳng. Cô mải mê mυ'ŧ đầu lưỡi anh, bên dưới đã dần dần thả lỏng, tay anh bắt đầu chuyển động. Cô quá tuyệt vời, bên trong hoa huyệt như có trăm cái miệng mυ'ŧ ngón tay anh, nếu côn ŧᏂịŧ của anh thay thế cho ngón tay kia thì chắc anh không chịu nổi. Nghĩ thôi cũng đã khiến gậy thịt của anh cương cứng trở lại.
Anh cho thêm một ngón tay vào hoa huyệt của cô, tiếp tục đẩy đưa nhưng anh cố gắng không đưa vào quá sâu tránh rách màиɠ ŧяiиɧ. Hai ngón tay ở bên trong, ngón tay cái ở bên ngoài khẽ xoa nắn âʍ ѵậŧ làm cho cô run rẩy tê dại.
“Ưm…ưm…”
Anh càng lúc càng di chuyển nhanh, môi cô rời khỏi môi anh bắt đầu la hét. Quá thoải mái rồi.
“A…”
Để tạo thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cô, một tay anh đưa lên bầu ngực nhào nặn, ngón tay không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú. Đầṳ ѵú của cô bị anh véo tới đỏ tươi như trái cherry dụ người ta tới hái. Anh đặt cô nằm xuống giường, hai ngón tay vẫn không rời khỏi hoa huyệt ấm áp. Anh cúi đầu xuống mυ'ŧ lấy trái cherry đỏ mọng.
“Ưm…ưm…”
Đường Bội Sam bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rên thành tiếng, tay cô ôm lấy đầu anh ngực hơi ưỡn lên muốn anh ngậm cả bầu ngực của cô vào. Lâm Bác Văn không từ chối, anh ngậm cả bầu ngực vào miệng, cái lưỡi đảo quanh bầu vυ'.
“Ưm…Anh…bên kia cũng muốn.”
Một bên ngực được anh ngậm mυ'ŧ thoải mái, bên còn lại lại ngứa ngáy. Anh liền chiều theo ý cô, quay sang chăm sóc bầu ngực còn lại. Tay anh vẫn không quên ra vào tiểu huyệt của cô. Toàn thân của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sảng khoái không nói nên lời, hóa ra tìиɧ ɖu͙© lại làm cho người ta sung sướиɠ như thế. Mỗi lần tay anh ra vào hoa huyệt của cô là một lần tê dại. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất yêu người đàn ông này, cô muốn hôn anh.
“Ưm…hôn em, em muốn anh hôn em.” Cô kéo mái tóc cả anh, mơ hồ nói.
Lâm Bác Văn không trần trừ nhả núʍ ѵú của cô ra tiến lên trao cho cô nụ hôn. Cô nhiệt tình khuấy đảo chiếc lưỡi nhỏ trong miệng anh, muốn anh yêu cô thật nhiều. Lâm Bác Văn cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh gia tăng tốc độ ngón tay trong hoa huyệt, tay anh đã ướt đẫm mật dịch, nước nhờn đã tràn ra ướt hết ga giường. Tình triều ập đến như sóng biển khiến Đường Bội Sam cảm thấy bản thân như con thuyền lênh đênh nơi biển cả.
Cô hét lên một tiếng, người run rẩy co giật, một dòng nước ấm chảy ra ngoài. Đợi đến khi cô ngừng co giật anh mới rút ngón tay ra. Anh ôm cô, hôn lên trán.
“Bé cưng, lần sau trong người khó chịu thì phải lên tiếng, không được tự mình chịu đựng. Nghe chưa?”
Đường Bội Sam dựa vào lòng anh xấu hổ gật đầu.
“Em có thích không?”
“Thích.” Cô không phủ nhận, cảm giác anh mang lại cho cô khiến cô rất sảng khoái.
“Anh còn có một thứ làm cho em thích hơn nhưng bây giờ chưa phải lúc cho em thưởng thức.” Anh cười cười hôn lên chop mũi cô.
“Dạ.”
“Ôi, bé cưng của anh đừng ngoan ngoãn thế được không? Anh sẽ không nhịn được mà ăn em đó.”
Anh và cô nhanh chóng tách nhau ra, anh sẽ không kiềm chế nổi mà ăn cô. Cô bé của anh quá ngon miệng.
Từ khi hai bọn họ khám phá cơ thể của nhau, Đường Bội Sam bắt đầu trở thành tiểu yêu tinh hay trêu đùa anh. Cô biết được anh rất dễ nổi phản ứng khi tiếp xúc thân mật với cô.
Mới buổi sáng thức dậy cô đã chạy sang phòng anh hôn hít đánh thức anh. Đường Bội Sam bò lên mép giường, cúi đầu xuống lấy lưỡi liếʍ láp môi anh. Từ lúc cô bước vào, anh đã biết nhưng anh muốn xem cô làm gì, cô gái nhỏ lại dám hôm trộm anh. Cái lưỡi của cô cố gắng đẩy răng anh ra, anh chiều theo cô hơi hé miệng, chiếc lưỡi nhỏ lập tức chui vào. Cô và anh đều chưa đánh răng nhưng miệng của hai người không có mùi gì, ngược lại anh chỉ thấy miệng cô rất thơm, rất ngọt.
Đợi đến khi cô nghịch ngợm chán chê anh mới đột ngột vùng dậy đè cô xuống dưới thân gặm cắm chiếc cổ thon dài của cô.
“A… anh lưu manh, anh tỉnh từ bao giờ vậy?”
“Em mới là đồ lưu manh, dám xông vào phòng anh cướp sắc.”
Cô cười hì hì ôm cổ anh nâng đầu hôn chụt một cái vào miệng anh.
“Chào buổi sáng anh già của em.”
Lâm Bác Văn nghe xong, anh duối tay tát vào mông cô một cái.
“Chê anh già, đến ngày anh cho em biết sự lợi hại của anh.”
“Em chờ ngày anh già thể hiện sự lợi hại.”
Anh phải nhanh chóng đuổi cô ra khỏi phòng, không thì không biết cô gái nhỏ sẽ dở trò gì nữa. Côn ŧᏂịŧ của anh đã cương cứng lên rồi, anh phải vào nhà vệ sinh giải quyết, nếu không sẽ không đi làm nổi.