Chương 4
Đường Bội Sam chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà không để ý đến Lâm Bác Văn đã bước vào phòng mình từ lúc nào. Lúc cô đặt xong đồ ăn, vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy Lâm Bác Văn đang đứng trước của phòng của mình với vẻ mặt sững sờ.
Đường Bội Sam hoảng sợ hét lên một tiếng ném điện thoại đi, vội vàng kéo lấy chăn chùm lên người.
“A… Đồ biếи ŧɦái, ai cho chú vào phòng tôi. A… Chú đi ra ngoài.”
Làn da hơi ngăm của Lâm Bác Văn ửng đỏ, anh buông một câu “xin lỗi” rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Lâm Bác Văn ra đến phòng khách , ngồi xuống ghế sô pha, anh gục đầu xuống vò mái tóc của mình. Tại sao anh lại gặp phải hoàn cảnh này cơ chứ, anh lại còn có phản ứng với cô gái nhỏ nữa. Hình ảnh Đường Bội Sam không mặc quần áo cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như cuốn bang tua đi tua lại làm cho phía dưới của anh càng cương cứng.
Lâm Bác Văn muốn ngồi một chút cho bản thân bình tĩnh trở lại mà không được, ngược lại phản ứng của thân thể lại càng ngày càng mãnh liệt. Anh đấm xuống bàn một cái rồi đứng dậy trở về phòng ngủ, đi thẳng vàng phòng tắm dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý.
Chỉ là anh vuốt thế nào cũng không thể khiến người anh em của mình phun trào, cảm giác đó thật khó chịu. Anh đành vụиɠ ŧяộʍ tua lại khoảnh khắc anh nhìn thấy Đường Bội Sam không mặc quần áo, thật khiến anh bất ngờ, không đến một phút cậu nhỏ của anh đã phun ra một đống dịch trắng. Sau khi thoải mái xong, cảm giác tội lỗi lại bủa vây trong lòng, Lâm Bác Văn âm thầm sỉ vả bản thân mình một trăm lần rồi mới tắm rửa.
Vì tình cảnh hôm đó mà mấy ngày liền hai người đều né tránh nhau. Buổi sáng Đường Bội Sam luôn dậy sớm đi học trước, buổi chiều về nhà là trốn luôn trong phòng. Đến bữa tối, Lâm Bác Văn nấu cơm ăn trước để phần Đường Bội Sam ra ăn sau. Cả hai người đều không muốn chạm mặt nhau.
Mãi cho đến khi Đường Bách Điền gọi điện cho Lâm Bác Văn hỏi thăm tình hình học tập của con gái, anh mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình là kèm cặp Đường Bội Sam học tập. Thời gian đầu, anh bận công việc ở trường nên tạm gác lại việc kèm Đường Bội Sam. Về sau lại vì chuyển khó xử kia mà hai người không gặp nhau, nói gì đến học tập. Cứ thế, ngót nghét đã qua một tháng Đường Bội Sam đến ở nhà anh. Anh cảm thấy mình không có trách nhiệm một chút nào, đã nhận lời Đường Bách Điền mà lại không thực hiện.
Lâm Bác Văn cố gắng gạt ra khỏi đầu những tình huống khó xử phát sinh giữa anh và Đường Bội Sam. Bắt đầu từ tối hôm nay, anh sẽ lên kế hoạch kèm cặp cô học tập. Anh hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa phòng của Đường Bội Sam.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Đường Bội Sam, chú muốn gặp cháu để nói về chuyện học hành của cháu sắp tới.”
Lâm Bác Văn không nghe thấy một chút động tĩnh nào trong phòng. Đợi một lúc, anh lại tiếp tục lên tiếng.
“Chú biết cháu đã nghe thấy, chú cho cháu hai lựa chọn. Một là tự giác đi ra ngoài, hai là chú sẽ lấy chìa khóa dự phòng mở phòng cháu. Cháu chọn đi.”
Lâm Bác Văn tiếp tục đứng đợi hơn một phút nữa, lúc anh đang định đi về phòng lấy chìa khóa thì Đường Bội Sam đã tự mở cửa.
“Cháu mang tất cả sách vở ra phòng khách cho chú kiểm tra.”
Thành tích học tập của Đường Bội Sam không thể nói là tệ mà nên dùng từ lười để diễn tả việc học hành của cô. Đường Bội Sam gần như không động đến vở bài tập, lúc hỏi về kiến thức thì cái gì cũng không biết. Đã thế Đường Bội Sam còn nghi ngờ Lân Bác Văn là giảng viên đại học, không liên quan gì đến giáo viên cấp ba. Không thể dạy được cô. Lâm Bác Văn bèn cuộn quyển sách gõ vào đầu cô một cái.
“Cháu nghi ngờ năng lực của chú à, hồi chú đi học chưa từng đứng thứ hai đâu.”
Đường Bội Sam bướng bỉnh bĩu môi, Lâm Bác Văn biết cô không phục nhưng anh đã có cách đối phó với cô.
“Bắt đầu từ ngày mai, chú sẽ ôn lại tất cả những kiến thức phục vụ việc thi đại học cho cháu, kì thi giữa kỳ sắp tới rồi, cháu phải lọt vào top 20 của lớp…”
Lâm Bác Văn còn chưa nói hết câu thì Đường Bội Sam đã chen lời.
“Đấy là chuyện không thể, chú nghĩ cháu là thiên tài chắc.”
“Cháu còn chưa nghe chú nói hết mà.”
Lâm Bác Văn lấy một tấm ảnh kẹp ở quyển sách trên bàn giơ lên trước mặt Đường Bội Sam.
“A A A A A…Sau chú có được cái này.”
Đường Bội Sam định giơ tay chụp lấy nhưng Lâm Bác Văn đã đoán trước được tình hình, anh đứng dậy giơ lên cao. Cô cũng không chịu thua, cô nhảy lên ghế sô pha bấu víu lấy người anh đòi ảnh. Chỉ tiếc là Đường Bội Sam quá thấp, đứng trên ghế cũng không làm gì được. Cô cố chấp lấy bức ảnh có chữ ký của Mạc Hàm Lâm mà không để ý ngực cô liên tục cọ sát vào l*иg ngực Lâm Bác Văn, hương thơm của thiếu nữ tỏa ra thoang thoảng làm Lâm Bác Văn bắt đầu nóng trong người.
Để ngăn chặn sự việc vượt quá tầm kiểm soát, Lâm Bác Văn nhấn cô ngồi xuống ghế rồi nói tiếp.
“Bức ảnh này sẽ là của cháu nếu cháu lọt top 20 của lớp trong kì thi sắp tới.”
“Thật không, cháu học, cháu học.” Đường Bội Sam hai mắt tỏa sáng, gật đầu như dã tỏi.
Đúng như Lâm Bác Văn dự đoán từ trước, Đường Bội Sam không phải là đứa trẻ ngốc, cô chỉ ham chơi lười học mà thôi. Đường Bội Sam khá là thông minh, cô học rất nhanh, lại có trí nhớ tốt, chẳng mấy chốc mà cô đã đuổi kịp kiến thức của các bạn trên lớp. Chỉ cần cho cô một động lực thì cô sẽ ngoan ngoãn học hành.
Thương tiếc cô học hành vất vả, Lâm Bác Văn tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa khuya. Hôm nay anh làm cho cô một chén súp gà, lúc mang vào thư phòng, Đường Bội Sam vẫn đang chăm chú giải toán.
“Em ăn đi rồi học tiếp.”
Từ khi bắt đầu giảng dạy, anh đã quy định với cô, khi học với anh phải gọi thầy xưng em, nghiêm túc học hành.
“Em không có tay nào để ăn, cũng không có thời gian ăn, thầy cứ để đó.” Đường Bội Sam mải làm bài, còn không ngẩng đầu lên nói với anh.
Sợ cô bị đói, Lâm Bác Văn liền xúc một thìa súp đưa đến trước miệng cô. Đường Bội Sam cũng không cự tuyệt, cô há mồm ăn luôn thìa súp sau đó tiếp tục làm bài. Cứ thế từng thìa từng thìa một chui vào trong bụng Đường Bội Sam, đến lúc không thấy cái thìa nào đưa tới trước miệng mình, cô mới ngừng bút lại quay đầu về phía Lâm Bác Văn há mồm như con chim non chờ mẹ mớm thức ăn. Lâm Bác Văn bật cười trước hành động này của cô.
“Hết rồi con chim nhỏ.”